Tình yêu nào cũng sẽ ra đi, Anh ta hay bố mẹ đều vậy, nhưng khi anh ta bỏ con đi, thì bố vẫn ở đó, mẹ vẫn ở đây. Dù già, dù yếu. Chờ con trở về!
***
Bố bảo:
"Một ngày kia con của bố sẽ yêu."
Năm đầu tiên khi con yêu anh ta. Chắc chắn rằng con sẽ nghĩ anh ta rất yêu con, với con, anh ta mới là tất cả. Mất anh ta, chắc con chẳng thế sống nổi, mất anh ta, con mất cả thế giới.
Năm thứ hai khi con bên cạnh anh ta. Ngoài con ra, anh ta còn những mối quan tâm và những cô em gái khác nữa. Với anh ta, con chỉ là một phần trong cuộc sống. Đôi lúc con sẽ bị lãng quên.
Năm thứ ba, khi con và anh ta vẫn còn là người yêu. Con giờ như một thứ gia vị, hiển nhiên sẽ xuất hiện trong cuộc sóng của anh ta. Mặc định là phải như vậy. Con phải tốt và luôn bên anh ta khi anh ta cần. Luôn phải có những thứ mà anh ta muốn. Như tiền hay tình chẳng hạn. Con giờ, đơn giản chỉ là vật sở hữu của anh ta.
Năm thứ tư, mọi thứ đã vượt qua mọi giới hạn của lời nói, con căm ghét anh ta, anh ta không cho con tình yêu đích thực. Anh ta chỉ lợi dụng tiền và thân xác của con mà thôi.
Năm thứ năm, con gái bố độc thân. Anh ta bỏ con mà đi.
Năm có thể tính bằng tháng, rồi tháng có thể tính bằng ngày. Khi đó, con gái bố sẽ mất hết niềm tin vào mọi thứ. Nhất là tình yêu.
"Bố mới tự hỏi: "Thế nào mới là tình yêu bền chặt?"
"Tình yêu à?"
Năm đầu tiên, con thiệt là một cô gái ngoan, biết nghe lời bố mẹ và chẳng bao giờ giận hờn trái khoáy. Chẳng đi chơi khuya, cũng chẳng bao giờ về muộn.
Năm thứ hai, khi con yêu anh ta. Bố mẹ ngăn cản. Mọi thứ đã vượt qua khỏi giới hạn của lời nói, con giận hờn bố mẹ. Con xà vào lòng anh ta, lên giường với anh ta, mỉn cười trong hạnh phúc với anh ta. Bỏ mặc bố mẹ chờ con trở về trong đêm tối.
Năm thứ ba, khi con bên cạnh anh ta. Con đã già đi một chút, trái tim và trí óc đã cũ theo thời gian, con không còn xinh đẹp và hồn nhiên như trước. Con ít gặp anh ta hơn, ít đi chơi cùng nhau hơn, anh ta dành nhiều thời gian của mình cho những thứ hấp dẫn hơn con. Đôi lúc con bị lãng quên. Thi thoảng con ở nhà, đóng kín cửa và khóc thầm ở bên trong. Bố mẹ chỉ có thể nhìn cánh cửa phòng con mà thở dài.
Năm thứ tư, khi mọi thứ vượt qua giới hạn của lời nói, con và anh ta cãi nhau. Con khóc nhiều, thường ở nhà, chẳng đi đâu, thi thoảng ra ngoài vào ban đêm về nhà với bộ dạng say khướt và nồng nặc mùi rượu. Bố mẹ chỉ có thể chăm sóc và canh chừng cho con ngủ mà thôi. Mẹ khóc nhiều. Còn bố tóc cũng bạc đi.
Năm thứ năm, con gái bố độc thân. Con hay cười, nhưng thi thoảng lại đóng kín cửa phòng rồi khóc.
Thế đấy. Cuộc sống là vậy.
"Tình yêu nào cũng quan trọng - Tình yêu nào cũng sẽ ra đi, Anh ta hay bố mẹ đều vậy, nhưng khi anh ta bỏ con đi, thì bố vẫn ở đó, mẹ vẫn ở đây. Dù già, dù yếu. Chờ con trở về!"
"Chúng ta sống, để lựa chọn tình yêu cho mình"