Cửa sổ tâm hồn

Posted: Thứ Năm, Ngày 11-05-2017, : 1001.

Hai người đàn ông, hai bệnh nhân trong bệnh viện.

***

Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, người bệnh nằm đó được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Người bệnh thứ hai, trên một chiếc giường gần đó, phải nằm hoàn toàn. Họ rất thường nói chuyện với nhau. Họ nói về vợ con, về gia đình, về tổ ấm, về nghề nghiệp và những khó khăn của mình...

Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, hướng ra ngoài cửa sổ và tả cho người bạn cùng phòng của mình cảnh tượng diễn ra bên ngoài.

 

 

Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà người đàn ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh ấy, qua những hoạt động, màu sắc mà anh được nghe tả lại. Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. Những con vịt, những con thiên nga nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước trong khi trẻ con chơi đùa trên những chiếc thuyền đủ hình dạng, màu sắc từng cặp tình nhân tay trong tay dạo bước giữa những bồn hoa đủ loại đủ màu ở đằng xa hơn nữa, người ta có thể nhìn thấy cả đường chân trời rực hồng trước hoàng hôn...

Khi người ngồi diễn tả không sót một chi tiết nhưng gì anh ta có thể nhìn thấy thì người nằm nhắm mắt lại và tưởng tượng.

Ngày lại ngày qua đi. Một buổi sáng, y tá mang nước rửa mặt đến cho họ nhưng phát hiện ra rằng người đàn ông trên chiếc giường gần cửa sổ đã chết. Anh ấy đã ra đi, một cách nhẹ nhàng, trong giấc ngủ của mình.

Cô đã vô cùng đau buồn, gọi nhân viên bệnh viện đến mang xác anh ấy đi. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, người đàn ông vẫn phải nằm trên giường ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Y tá nhiệt tình kéo chiếc giường của anh sát lại chiếc giường bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã được an toàn, cô để anh lại một mình.

Chậm chạm, khó khăn, anh tự mình di chuyển, bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng, thật bất ngờ, tất cả những gì mà anh có thể nhìn được, qua ô cửa sổ, chỉ là một bức tường trống trơn!

Khi y tá quay lại, anh hỏi thăm cô về người bạn bệnh nhân cùng phòng, người mà vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những miêu tả của mình về cảnh quan bên ngoài ô cửa sổ.

Cô y tá cho biết, người đàn ông đó bị mù. Anh đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả.

Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 




Có Thể Bạn Thích

NHỮNG LỜI MẸ DẠY
Viết tiếp yêu thương
Góc bếp nhỏ của người đàn ông
Hình dáng vợ thay đổi vì ai, hy sinh lặng lẽ
13 sự thật cần nhớ khi mất niềm tin vào cuộc sống
Bà Cụ Bán Rau
Những câu nói kinh điển của Jack Ma đầu năm 2015
Điểm Hấp Dẫn Của Hôn Nhân
TRUYỆN NGẮN : ANH XIN LỖI...
Chia Tay Rồi, Lý Do Là Gì Có Còn Quan Trọng Nữa Không?
Tự tay làm giò xào chiêu đãi cả nhà ngày Tết
Không Thể Trốn Viện Vì Cửa Mở
Hi sinh vì khoa học
Cách nhận biết pin dự phòng Xiaomi chính hãng và nhái
Chuyện những lối mòn
Dẻo và bền nhất
Giống nhau như đúc…
Những lời chúc 20-11 ý nghĩa gửi đến thầy cô nhân ngày nhà giáo việt nam bằng tiếng anh hay nhất
Mẹ ơi, đừng bao giờ gục ngã!
3 câu chuyện tình yêu

Trang Mọi Người Quan Tâm