"Có người, nghe có mỗi một bài hát, không phải vì nó hay, mà đơn giản, nó gắn liền với kỷ niệm nào đó, của một người."
Tình yêu đôi khi không phải là hai người thuộc về nhau, mà là bảo vệ và tôn trọng người đã từng là quá khứ của người mình yêu...
Vũ nhìn chăm chăm vào cổ tay người yêu mình, rồi liếc từ đầu đến chân anh. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tay anh không cân xứng với những thứ đồ còn lại. Quai của nó đã bạc màu, mặt đồng hồ trầy xước nhiều đến mức không thể nhìn rõ đang là mấy giờ. Vũ tò mò, nhưng cô cũng không muốn đặt một câu hỏi vô duyên nên Vũ giả vờ không quan tâm:
- Mấy giờ rồi Phong?
- 9 giờ rồi cơ à, em ăn nhanh đi rồi mình về.
Vũ đoán không sai, rõ ràng là đồng hồ không xem được giờ, bởi Phong phải liếc nhìn lên đồng hồ của quán ăn rồi mới trả lời Vũ, trong khi anh đeo đồng hồ cơ mà. Và dĩ nhiên, đồng hồ là để xem giờ.
Quen Phong tại Cafe Nhặt, nơi Vũ chơi ghita. Đêm đó Vũ bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Phong, anh nhìn Vũ, nhưng cũng như không phải đang nhìn Vũ. Ánh mắt vô thần, cứ nhìn vào một điểm không chớp, và điểm ấy có Vũ.
Vũ đã đàn và hát bài Dạ khúc. Vũ không biết bài hát ấy buồn đến mức khiến nước mắt của một chàng trai phải rơi xuống. Vũ thấy Phong rơi nước mắt, nhưng rất nhanh, anh quay đi để che giấu sự lạ lùng ấy.
Một lần gặp, hai lần rồi ba lần, hai người quen nhau, trở thành người yêu của nhau. Phong nói anh thích nghe Vũ hát, anh thấy Vũ thật đẹp khi biểu diễn một ca khúc nào đó. Cho dù là thế, Vũ vẫn có cảm giác bất an, giống như Phong chưa bao giờ thuộc về cô, Vũ chưa thật sự chạm được vào thế giới của anh. Phong bí ẩn, quá khứ của anh cũng vậy, Vũ đã cố hỏi về những chuyện đã qua của anh, nhưng Phong chỉ cười - nụ cười mang vẻ khổ sở, đau đớn nên cô không dám hỏi nữa, cô chỉ im lặng bên anh cho qua những tháng ngày bình yên
Thời gian ơi xin người dừng lại
Để khoảnh khắc yêu thương mãi không phai...
Vũ nằm dài trên ghế sopha trong phòng Phong, lắng nghe bài hát cô không biết tên, ca từ có chút sến sẩm.
Vật quen thuộc của Phong đang nằm trên bàn, Vũ ngồi bật dậy, đi đến chỗ có chiếc đồng hồ. Cô cầm nó lên, cố gắng nhìn xem mấy giờ. Nhưng đồng hồ không còn hoạt động nữa.
- Kỳ lạ...
- Em nói cái gì lạ?
Phong từ phòng tắm bước ra, Vũ giật mình đặt vội chiếc đồng hồ xuống rồi quay lại, lúng túng.
- Không có gì đâu ạ.
Phong mỉm cười. Vũ cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy run như vừa làm điều gì đó xấu xa.
- Mình đi ăn thôi em.
Phong đi đến chỗ Vũ đang đứng, anh lấy chiếc đồng hồ rồi đeo vào tay như thường lệ. Trong đầu Vũ hiện ra một dấu chấm hỏi lớn, nhưng không sao mở lời với Phong được. Bấy lâu nay, họ yêu nhau bằng những thứ cảm xúc giữ kẽ, không muốn làm đối phương tổn thương cũng không muốn can thiệp quá sâu vào đời sống riêng tư, kể cả quá khứ của nhau.
Vũ khẽ thở dài, bước theo Phong ra khỏi phòng, ánh mắt cô không rời khỏi cổ tay anh, nhưng có lẽ Phong chưa đủ tinh ý để nhận ra sự lạ lùng ấy.
- Em muốn ăn gì?
Câu hỏi của Phong một lần nữa khiến Vũ giật mình, nhưng vẫn đáp theo phản xạ.
- Quán cũ.
Đúng rồi, cả cô và Phong đều thích những thứ cũ kỹ, có lẽ vì thế mà Phong đeo chiếc đồng hồ đó. Nhưng nó đâu còn hoạt động.
Bữa tối diễn ra trong yên lặng, Vũ vẫn để ý mãi tới chiếc đồng hồ.
- Nó trông có vẻ cũ… - Vũ chỉ tay về phía chiếc đồng hồ, giả vờ như không biết nó đã hỏng.
- Ừm, nó cũ mà.
- Em mua tặng anh cái khác nhé?
- Không cần đâu, nó vẫn ổn mà.
- Nhưng…
Vũ kìm lại, không thốt ra hết lời, vì Phong nói “ổn”. Anh ấy nói “Ổn” có nghĩa là đừng quan tâm nữa, trước nay vẫn thế, đôi khi điều đó khiến Vũ cảm thấy nặng nề, vì Phong có quá nhiều bí mật lớn, đến mức anh xây một bức tường bằng chữ “ổn” để ngăn cách cô, phá bằng cách nào cũng không được.
Tò mò chồng chất tò mò, sinh ra nghi ngờ rồi lại thèm muốn khám phá. Bởi con người ta yêu nhau và muốn thuộc về nhau nên mới như vậy, dù biết nên có những bí mật để lôi cuốn nhau, nhưng bí mật quá lớn sẽ là bức tường vô hình chia cắt tình yêu.
- Anh ấy có điều gì đó rất kỳ quái.
- Điều gì? Có khi nào anh ta bị đồng tính?
Mẫn – cô bạn thân của Vũ trợn mắt, làm điệu hoảng hốt.
- Đừng có nói bậy, ý tao là anh ấy đeo một cái đồng hồ không hoạt động nữa. Thà nó đẹp đẽ thì còn được, đằng này nó trầy xước hết trơn hết trọi. Tao cứ có cảm giác…
- Anh ấy bị tâm thần phân liệt chăng?
Vũ vừa nghe xong phán đoán của Mẫn, cô nhào đến lấy hay tay bóp cổ Mẫn lắc liên tục, miệng không ngừng nói Mẫn bị hoang tưởng quá mức.
- Ặc ặc! Tha cho tao, rồi tao bày cho một cách kiểm tra độ bình thường của anh ấy, xem ảnh có bị tâm thần… à không, xem có bí mật gì.
- Còn dám nói Phong bị tâm thần lần nữa, tao xử đẹp! Nói xem, làm thế nào bây giờ?
- Thế này, mày làm vậy nè… như vậy đó!
- Được không?
- Tin tao đi, bí mật to bự cỡ nào cũng phải bung bét ra, kế hoạch của Mẫn cô nương cơ mà.
Vũ lại thở dài, dù sao cũng nên thử một lần. Cô yêu Phong, nhưng cô lo sợ sẽ bị ngột ngạt trong thứ tình yêu quá nhiều bí mật của anh. Không cãi nhau, không giận hờn, không một lời nói làm tổn thương nhau, nhưng như thế còn nặng nề gấp trăm ngàn lần, bởi cô không cảm thấy tình yêu đang tồn tại mà chỉ là thứ cảm xúc nguội lạnh nằm trong đống tro tàn, rồi lại tự lừa dối bản thân rằng đang cháy đấy, đang có than hồng, lửa rực đỏ đấy.
…
Vũ đến nhà Phong, trò chuyện với anh cho tới lúc anh đi tắm, cô lấy trong túi xách ra một chiếc đồng hồ mới, kiểu dáng trông giống chiếc đồng hồ Phong thường đeo. Cô tráo đổi chúng, sau đó thì lặng lẽ ra về và cầm điện thoại chờ. Mẫn nói, để biết chiếc đồng hồ đấy đối với Phong quan trọng hay không thì chỉ cần khiến nó biến mất một cách hợp lý nhất. Nếu anh không có phản ứng gì mà chỉ cảm ơn ngọt ngào thì có nghĩa là anh ấy chỉ đeo nó cho có lệ, vì chưa có thời gian mua chiếc mới. Còn nếu anh gọi điện và hỏi về chiếc đồng hồ cũ, Vũ sẽ được nghe sự thật về bí mật ấy. Cũng có lý mà, thế nên Vũ làm theo.
Không ngoài dự đoán, điện thoại đổ chuông và Phong là người gọi. Vũ vừa ấn nghe thì đã nghe tiếng Phong gấp gáp:
“Em có nhà không?”
“Em có…”
“Mở cửa ngay!”
Phong quát lớn như thể đang muốn phá nát cánh cửa phòng Vũ. Cô sợ hãi không biết nên làm gì. Phong vốn là chàng trai trầm tính, đến nửa lời trách móc Vũ cũng chưa từng buông, vậy mà giờ lại lớn tiếng quát mắng cô. Vũ ấm ức, cô bật khóc, nhưng vẫn đến mở cửa.
“Chiếc đồng hồ đâu? Đưa đây cho anh!”
Phong thậm chí còn không thèm để ý Vũ đang khóc, anh đẩy nhẹ cô, lao vào phòng như kẻ điên, nhìn anh đủ biết chiếc đồng hồ ấy cất giấu một bí mật lớn. Nhưng Vũ ngoan cố, nói với giọng lạnh nhạt.
- Em vứt nó rồi, đồ không dùng được nữa thì bỏ đi, anh đâu phải kẻ bủn xỉn đến mức không mua nổi chiếc đồng hồ mới mà đeo.
- Em nói gì? Em vứt…!
Phong lao đến, hai tay nắm chặt cánh tay Vũ, mắt đỏ ngàu những tia máu.
- Nó chỉ là đồ bỏ đi, sao anh lại đối xử với em như thế này chỉ vì nó!
- Cô mới là đồ bỏ đi!
Nói rồi Phong buông mạnh tay, bước ra khỏi phòng mà không hề ngoảnh lại. Còn Vũ thì đang rơi vào một cái hố đen với những chiếc dao nhọn đâm xuyên vào tim cô sau khi nghe anh nói câu ấy “Cô-mới-là-đồ-bỏ-đi!”, câu nói vang mãi, vang mãi cho tới khi Vũ cảm thấy cô không còn chút sức lực nào, ngã khụy xuống rồi chìm vào cơn mê.
Mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong căn phòng trắng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Vũ nhận ra đây là bệnh viện. Chai thuốc đã truyền hơn một nửa. Nước mắt cô bỗng trào ra, cơn đau lại ứ lên tận cổ họng nghẹn đắng, cô bật khóc.
- Sao thế Vũ? Mày đừng làm tao sợ, tao đi gọi bác sĩ.
- Đừng… - Vũ thốt lên yếu ớt – đừng đi, ở lại với tao, xin mày đấy, Mẫn…
Mẫn ngồi bên cạnh giường bệnh, hai tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt, run rẩy của cô bạn thân. Mẫn cũng bật khóc nức nở, cô thấy thương cho bạn mình, không có tình yêu như cô đã khổ, yêu nhầm người như Vũ lại càng đáng thương hơn.
- Hắn đã nói gì với mày?
Nhắc đến Phong, Vũ lại nhớ đến câu nói tàn nhẫn lúc trước. Người đàn ông như anh sao lại có thể nói ra những lời ấy cơ chứ? Không một lời giải thích, không chờ đợi giải thích, cứ thế buông ra câu nói độc địa như thể một cậu trai trẻ ở cái tuổi mới lớn, bồng bột và thiếu suy nghĩ.
Vũ không trả lời Mẫn được, cô chỉ biết khóc thôi…
Thời gian trôi qua, một tháng rồi hai tháng, mọi chuyện trở lại bình thường như trước. Có nghĩa là như cái thời Vũ và Phong chưa quen nhau, họ sống độc lập và không liên quan đến nhau. Chuyện tình yêu của người lớn bao giờ cũng thế, có thể đau đến tột cùng, nhưng cũng có thể cạn đến tận đáy đại dương, chỉ cần họ không yêu cầu đối phương phải giải thích về hành vi của mình thì mọi thứ sẽ lặng lẽ trôi rồi chết chìm trong quá khứ.
Vũ nghĩ thế, tin rằng Phong cũng sẽ như vậy. Nhưng trái tim và khối óc vốn có một sự liên kết kỳ lạ, dù cho có dùng sự lừa dối để ép khối óc phải thôi nhớ về quá khứ, nhưng trái tim lại là nơi điều khiển khối óc, bao gồm cả nỗi nhớ. Những lúc quá nhớ Phong, Vũ thường đem chiếc đồng hồ cũ kia ra để ngắm, để khóc, nhưng sao chẳng thể vơi đi nỗi nhớ anh. Yêu là khổ vậy sao?
Đang chìm trong nước mắt thì điện thoại có tin nhắn đến, số của Phong hiện lên, Vũ suýt hét vang dù chưa biết anh có nói thêm lời tàn nhẫn nào nữa hay không.
“Em ra công viên phía trước nhà được không? Anh đợi em!”
Vốn dĩ phải là như thế, nên là như thế - điều mà những đôi yêu nhau sẽ phải trải qua. Vũ lại bắt đầu hy vọng, cô không thay đồ, mặc bộ đồ ngủ rồi cầm theo chiếc đồng hồ cũ chạy vội ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Phong, cô chỉ muốn chạy ào đến ôm lấy anh, nhưng cô không dám, chỉ bước chậm từng bước cho đến khi đứng cách anh 1m.
- Chào anh!
- Em ổn chứ? Trông em gầy đi nhiều.
Nếu là trước đây, để anh khỏi lo lắng, Vũ sẽ nói ổn, và thế là bức tường cao thêm một chút.
- Em không ổn chút nào.
Nói rồi Vũ òa khóc nức nở, chìa tay ra trước mặt Phong.
- Trả anh này! Em chưa bao giờ vứt nó đi cả, vì nó không phải đồ bỏ đi, còn em mới là đồ bỏ đi.
Vũ vẫn khóc như đứa trẻ bị dành kẹo.
- Anh xin lỗi!
Phong nhanh như gió, anh bước đến một bước rồi ôm chặt Vũ vào lòng, Vũ cũng không còn đủ sức để mà giận hờn đẩy anh ra.
- Anh xin lỗi vì đã không kể cho em nghe câu chuyện mà anh không bao giờ muốn nhắc lại, nhưng lại không thể quên… về cô gái đã từng yêu anh, đã ra đi vì anh.
Vũ thôi khóc, nấc nhẹ từng cơn lắng nghe chàng trai của cô kể về bí mật mà cô muốn biết, bất chấp để biết sự thật.
- Hồi anh còn là sinh viên, anh đã yêu một người con gái, cô ấy cũng rất yêu anh. Cô ấy đi làm thêm 3 tháng liền chỉ để mua quà sinh nhật cho anh – là chiếc đồng hồ này. Nhưng khi chưa kịp trao nó cho anh, cô ấy đã ra đi mãi mãi.
Kể tới đây, Phong bắt đầu lạc giọng vì nước mắt.
- Anh nhặt được hộp quà méo mó dưới bánh xe ô tô tải, nơi cô ấy gặp tai nạn. Vì trời mưa, vì vội vàng đến gặp anh nên cô ấy bị té, không ngờ chiếc xe tải…
Anh gục mặt vào vai Vũ òa khóc, như thể nỗi đau cũ một lần nữa bị toạc ra, rỉ máu. Vũ đứng lặng, đến mức cô nghĩ mình không còn thở nữa chỉ vì người con trai đang khóc trên vai cô.
Hóa ra đó là lý do vì sao anh không thể bỏ chiếc đồng hồ cũ đi. Nó đổi bằng mạng sống của một con người cơ mà, người anh từng yêu và từng muốn ở bên mãi mãi.
Tình yêu đôi khi không phải là hai người thuộc về nhau, mà là bảo vệ và tôn trọng người đã từng là quá khứ của người mình yêu. Vũ hiểu ra điều ấy và cô cũng biết mình yêu Phong thật nhiều, nhiều đến mức có thể chết vì anh.
- Em đừng bao giờ để điều đó xảy ra lần nữa với anh, đừng vì anh mà làm điều tổn hại đến em để rồi khiến anh mất em.
- Em sẽ không như vậy…
Vũ trả lời Phong, nhưng trong cô vẫn tâm niệm như vậy. Nếu Vũ là cô gái ấy, Vũ cũng sẽ làm như thế cho Phong, kể cả khi phải đánh đổi cả mạng sống. Đơn giản vì quá khứ luôn là sức mạnh to lớn, quyền lực nhất chiếm giữ tình yêu.
Hai người họ đứng ôm nhau như thế không biết đến bao nhiêu thời gian, nhưng chỉ biết là đâu đó trong họ, tiếng kim đồng hồ bắt đầu hoạt động, như thể tình yêu của họ đang được đong đầy theo từng phút, từng giây.