Gió thổi lau khô những giọt nước tự bao giờ....
***
Hành lang tầng hai ngày đầu tiên của mùa thu 6h5p. Ông mặt trời hé mắt thấy ngoài kia nắng vẫn mềm dịu dàng. Mà trong một khung cảnh đẹp như thế có điều hoa phượng đã tàn vì mùa hè đi mất.
Tôi đang đứng ở một độ khá cao so với mặt đất và chiêm nghiệm cảnh vật, nhất là vào một sáng trong lành hiếm hoi như thế này. Không gian ở đây hoàn toàn tĩnh lặng. Mọi thứ như đang cựa quậy khá nhẹ nhàng chắc là do ngái ngủ phải biết. Ngôi trường mới thờ ơ, cây cối khẽ lao xao đón những đợt gió đầu thu khi thời gian thay áo. Tôi thích khi được tận hưởng cái cảm giác riêng tư này. Đơn giản đây cũng là lí do mà tôi luôn đi học sớm vào mỗi sáng hàng tuần.
Là tân binh của một môi trường mới. Một cảm giác lạ lẫm, bỡ ngỡ cho những điều mới mẻ. Tôi phải từ bỏ và thay đổi nhiều thói quen. Ví như là tôi phải dậy sớm hơn mỗi sáng 30p, phải đạp xe hơn 5km mỗi lần để đi học ,vì nhà khá xa so với bạn cùng lớp. Và đặc biệt thời gian nghỉ để tôi lông bông với đám bồ câu cũng chẳng còn thoải mái nữa rồi. Thay vì điều đó, hầu hết các bạn lớp tôi đều là những kẻ lạ hoắc. Tất cả. .....................................thật chẳng dễ dàng gì.
Ở ngôi trường mới, hầu như mọi thứ đều rộng hơn. Nếu như ngày trước trường cũ của tôi có vài ba lớp học, khoảng sân hẹp thì bây giờ có những 4 khu nhà 3 tầng lớn xếp hình chữ U. sân trường rộng mênh mông, khuôn viên trang nhã và cây cối hết sẩy là um tùm. cổ thụ. Cũng chính vì vậy mà chúng tôi chẳng mấy khi chạm mặt nhau ở trường cả. Có một khoảng cách kết nối gì đó khá lệch pha. Những suy nghĩ vẩn vơ về ngôi trường cũ, bạn bè cũ, kỉ niệm. ....tất cả đều dội về rất đậm nhưng hiện tại nó chỉ là kí ức mà thôi. À, ít ra ở chỗ này tôi có thể ngắm nhìn mọi thứ trôi chảy. Mà điều đấy thú vị hơn nhiều so với việc cố ngủ gia thêm để căn đủ thời gian vào lớp của tụi nó.
***
Một sáng nọ trong trẻo, tôi chợt nhận thấy một cậu bạn chạc tuổi mình cũng thường đi học sớm. Cũng đứng ở hành lang tầng hai, cũng đôi mắt đăm chiêu nhìn cảnh vật. Nhưng khu nhà của cậu ta vuông góc với khu nhà của tôi. Chỗ cậu ta đứng và chỗ tôi đứng thì tạo thành đường huyền của tam giác vuông. Tôi chưa bao giờ thấy mặt cậu ta cả mà tôi thì cũng chẳng quan tâm đến chuyện ấy. Vấn đề ở đây là tôi chưa bao giờ gặp trường hợp nào như thế - một con người thật đặc biệt. Tôi luôn thấy mình giàu có không gian hơn bất kì người nào khác nhưng lần này có lẽ phải chia sẻ cho người bạn kì lạ kia.
Nhận thấy sự xuất hiện của tôi cậu ta quay sang và nở một nụ cười tươi rói lạ lẫm trong một sáng xanh xao đã khiến mặt tôi hết thảy những đường gân mong manh càng trở lên căng thẳng rồi đáp lại bằng nụ cười sương khói. Tên con trai kia cũng chẳng phản ứng gì, bất động như vừa gặp phải cơn lốc xoáy nhưng tôi nhận thấy vẻ lạnh lùng sau gương mặt gượng gạo kia. Lần đầu tiên đối diện tôi thấy cậu ta khá bảnh bao, cái dáng cao cao, gầy gầy và làn da thì trắng như trứng gà bóc. Có lẽ cậu ta khá yếu ớt và lãnh đạm.
***
Vẫn như thường ngày, hôm nay tôi đi học từ rất sớm, đủ sớm để tận hưởng cái cảm giác riêng tư cho dù sự chen ngang của cậu bạn kì lạ kia đã bị pha đi một chút. Có sao đâu. Đến cổng trường, tôi dừng lại rồi nhẹ nhàng dắt xe.
- Này, bạn gì ơiiiiiiiiiiiiiiii
Tôi giật mình nhìn sang bên cạnh, chiếc xe cào cào lốc thì đi song song với tôi. Còn cậu bạn dong chiếc xe đó là người lên tiếng.
- Cậu gọi tớ à?
- Nếu không thì cậu xem còn ai ở đây nữa.
- Ừm. hihi. Tớ nhận ra cậu rồi. Cậu là tên con trai hay đi sớm và đứng ở hành lang bên kia.
- Còn cậu hay đứng ở hành lang bên này...
- À. mà sao cậu hay đi sớm thế ?
- Chỉ có thể là để tận hưởng cảm giác riêng tư trong lành thôi mà.
Tôi ngẩng lên há hốc, mặt nhìn chằm chằm vào cậu ta lạ hoắc. Hóa ra cậu ta cũng giống tôi đều thích lang thang trong không gian mênh mông gần như yên tĩnh, chậm rãi và tràn ngập mùi tinh sương. Ngẫm nghĩ một thoáng rồi tự dưng tôi có cảm giác nhìn thấy nụ cười mơ hồ của chính mình hơi hơi nhăn nhở.
- Này, cậu đang mơ vẩn vơ gì thế ??????????????
- À, tại là vì cậu nghĩ giống tớ quá mà.
- Vậy thì chúng mình có duyên phải không? Làm bạn nha!
Tôi mỉm cười gật lia lịa. Đó là một sang mát mẻ của cuối thu. Và điều đặc biệt là có gì đó vô hình dẫn chúng tôi trở lên thân thiết – như đã quen từ rất lâu...
***
Ngày thứ n cộng, chúng tôi rất thân nhau (khỏi phải nói). Bà con hang xóm hai bên cũng tích cực tác hợp hai đứa, Chúng nó liến thoắng hoài tôi càng mất tự nhiên tợn. Những lúc ấy, hi vọng ngớ ngẩn của tôi càng lóe sáng. Chính xác là khoái chết đi được đấy nhưng cậu ấy hẳn là ngượng ngùng và có vẻ từ chối.
***
Hành lang tầng hai những ngày thứ bao nhiêu, tôi không còn ngắm nhìn vẩn vơ ở đâu đó một mình mà đã có cậu ấy ở bên. Lần này chúng tôi không còn đứng trên cạnh huyền của tam giác vuông như trước mà đứng đối diện ở hai đầu hành lang vuông góc với nhau. Vẫn có thể với sang nói chuyện rất bình thường. Chúng tôi thấy hài lòng về không gian chung luôn ngập tràn trong nắng, gió và rất gần những đám mây trắng bồng bềnh. Cậu ấy nói khá nhiều ,những câu chuyện cũng trở lên liên tu bất tận theo ô lá của thời gian. Tôi chợt nhận thấy cậu ấy rất lém lỉnh sau vẻ bề ngoài bí ẩn chết người và tôi đã quen với cảm giác này. Bầu không khí trong lành của buổi sáng sớm được chia sẻ với cậu bạn thật tuyệt vời hơn tôi tưởng rất nhiều.
Hành lang tầng hai những đợt chuyển mùa bất ngờ, chúng tôi cũng đón những đợt lạnh đầu tiên. Trước mặt chúng tôi cái cây bang khẳng khiu ,trơ trụi lá trong tâm tưởng thật kì ảo. Cậu ấy nói hãy ngắm thật kĩ và tưởng tượng chúng trong các hình thù như thế nào. Bất giác, những cơn gió to rợn thổi vậy là những chiếc lá vàng còn xót lại lác đác rơi. Mùa thu đi mất, cậu ấy bảo tôi lên mặc thật nhiều áo ấm để giữ nhiệt cho cơ thể vì thời tiết chuyển mùa rất khó tính. Lặng yên tôi thích cảm giác ngồi nghe cậu ấy thao thao bất tuyệt về những buổi tranh cãi liên miên với ông anh trai quý hóa hay mẻ truyện cười để phá bĩnh bầu không khí tẻ nhạt này.. Những tia nắng ấm rọi, ấm hơn bao giờ hết nhất là khi có cậu ấy ở đây.
Hành làng tầng hai, những ngày bão mới vừa đi qua. Đúng như dự đoán, chúng tôi không thể diển tả điều đang diễn ra trước mắt. Qủy thật, nơi góc vườn, hoa cầu vòng chen nhau rạp xuống .... không xa chỗ nó những chậu nhỏ trên bệ thành rơi xuống vỡ vụn nát. Còn những viên đá lăn lốc, mỗi chỗ một nơi. Chúng tôi không biết làm gì ngoài hoang mang trước bọn cây xấu số đổ nghiêng ngả. Bên cạnh sàn, có lẽ trước đó đã bất thình lình rơi xuống mảng kính cửa vỡ ngổn ngang. Qủa là một cơn bão cuồng dữ dội đã ập đến, cuốn phăng đi một sắc màu tươi tắn ở nơi đây rồi đem về một dư chấn vẻ xơ xác và xô đẩy lộn xộn của ngôi trường. Tôi cau mày, tiếc nuối như thể mình là người xây dựng chúng chứ không phải ai khác. Bằng một cách nào đó hơi bóng bẩy lí thuyết một tẹo, cậu ấy hướng mọi chuyện xảy ra theo chiều suy nghĩ của những người trưởng thành. Mà rõ ràng tôi đã thấy cảm thấy dễ chịu và cực kì ổn vu vơ. Phải rồi, tôi không thể thốt nổi lời nào nữa, cậu ấy đã dạy tôi truyền đi một thông điệp cuộc sống hoàn toàn khác, chẳng kém và chẳng cần đến sách vở. Nó giúp phá vỡ những rào cản cảm xúc khi phải chiều bọn suy nghĩ chưa trưởng thành. Một chiếc lá vàng vừa khẽ rơi. Giờ thì tôi cần tin vào những điều kì diệu khi cậu ấy ở bên mà không cần một phép màu nào đó.
***
Hành lang tầng hai, những ngày mùa đông lạnh lẽo, khoảng thời gian hối hả để dành cho đợt kiểm tra đầy thách thức. Những câu chuyện của chúng tôi càng cuốn sâu vào đống bài tập nhạt nhẽo và khô khan. Hành lang lồng lộng gió với những đám mây đan nhau lơ lửng vẫn khúc khích tiếng cười. Hóa ra, cậu ấy lại là sư phụ cao thủ và còn cực kì đẹp – tờ rai của tôi. Giờ ra chơi nào cũng chỉ bài trên hành lang, thậm chí tối đến còn gọi tôi nhắc nhở bài tập. Nhờ thế mà lực học của tôi tiến bộ không tiếc lời. Học kì một, tổng kết trung bình các môn tôi đạt 8 phẩy, một kết quả thực sự quá bất ngờ và hơi sững sờ. Để chúc mừng tôi cậu ấy mang bánh bích quy thơm thơm và thỏi chôcolate bạc hà tươi mát ra hanh lang chúng tôi nghiền ngẫm. Cảm giác thật tuyệt vời và cậu ấy như là một phần không thể thiếu.
Hành lang tầng hai những ngày cuối đông, sương mù dăng một lớp tráng ngọc li ti bay nhè nhẹ, không khí lạnh lẽo kinh khủng. Chạy lèo lên tầng 2 vì tôi biết cậu ấy đã đợi sẵn ở đó, thấy tôi cậu ấy rối rít bắc loa ra gọi. Sau đó, dừng lại cậu ấy thoáng chút ngẫm nghĩ rồi lúng túng và thỏ thẻ với tôi :
- Tớ đã có gà bông rồi.
Tôi chợt khựng lại. Cảm giác như mọi thứ đều chao đảo, có chút gì đó gần như là tủi thân, một chút gì đó là buồn bã và hụt hững. Có điều hoàn toàn bất ổn nhưng chẳng biết bắt nguồn từ đâu. Tôi giấu nhẹm cảm giác bối rối sau khuôn mặt thờ ơ, cũng cố gắng tỏ ra vui vẻ:
- Ừm, tớ hiểu mà, bọn mình chắc chẳng còn thời gian thế này đâu nhỉ. Mà cô nàng là ai thế ?
- Phương Linh, lớp phó văn thể mĩ của lớp mình ý...
- Ừ, tớ biết Linh rồi. Này, cũng được đấy. Ráng mà giữ nha.
- Cảm ơn cậu nhớ. hihi
Chuyện đâu chỉ đơn giản có thế. Giây phút đó, tôi chỉ muốn chạy theo cậu, và níu bàn tay ấy lại nửa muốn khóc. Dù thời gian thay áo thế mà tôi đã không đủ can đảm để nói thật tình cảm của mình. Vì ít ra tôi đã rất dũng cảm. Nhưng chắc chắn một điều. cậu ấy chẳng thể hiểu được cảm giác khổ sở của tôi.
Vậy là câu chuyện của chúng tôi xuất hiện thêm một nhân vật nữa. Cô bạn xinh xắn và hay mỉm cười khi nhìn thấy cậu ấy. Dần dần, những cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng thưa thớt, những lúc ở chung ngày cành ít đi. Mỗi lần gặp cậu và cô bạn ấy cười rất tươi để chào tôi... Tôi cũng cười, nhưng sao...nụ cười ấy chẳng vui.
***
Hành lang tầng hai, những ngày này trời trở lạnh rét căm căm. Cái cây trước sân đang trải qua những đợt lá rụng. Cậu ấy chẳng ở đây nhưng trong tôi vẫn dội lại những hình ảnh và giọng nói ấy. Tôi biết đã có sự thay đổi, sẽ không còn cậu tản ngạn với tôi vào mỗi buổi sớm mai, không còn cậu kèm cặp tôi mỗi mùa thi đầy ám ảnh, nụ cười của cậu không còn là của tôi nữa... Nhưng có lẽ cô bạn kia sẽ là người thay thế tôi vì mối quan tâm của cậu giờ phải chia cho cô ấy thì vị trí của tôi đã hề mờ nhạt tẹo teo rồi. Nếu được quay về thời điểm cũ tôi vẫn chọn được quen cậu, vui khi làm bạn của cậu. Chẳng sao cả vì mỗi ngày 9 tiết cậu vẫn tặng tôi một nụ cười miễn phí được gặp lúc ra chơi. Nghĩ vậy tôi không còn cảm thấy nặng nề về sự thiếu bóng của cậu nữa. Tôi thầm cảm ơn hành lang và khung cảnh thời gian đã mang cậu đến thật nhẹ nhàng
***
Hành lang tầng hai, những ngày đầu tiên của mùa xuân, những chồi non sẽ mọc và chiếc lá bé con lại vươn mình trong nắng sớm. Ánh sáng mềm ấm loang nhẹ trên nền trời xanh thẳm. Gió thổi lau khô những giọt nước tự bao giờ.
Xuxu