Cường – theo bọn con gái trong lớp nhận xét thì có khuôn mặt ưa nhìn, tuy chiều cao không mấy lý tưởng nhưng được cái nước da trắng trẻo kéo lại nên vẫn được xếp vào nhóm "hotboy dự bị". Đầu tiên thì nó cũng chẳng quan tâm lắm làm gì, "dự bị thì dự bị", dù sao thì nó cũng khá tự tin về ngoại hình của mình, thế là đủ. Nhưng đúng là "núi cao còn có núi khác cao hơn" khi lớp nó có một tên hotboy chuyển đến, một hotboy đúng nghĩa vì từ hotboy không phải cho vào trong ngoặc kép giống như nó.
***
Trường nó là trường chuyên khá nổi tiếng nên việc có hotboy, hotgirl chuyển đến là chuyện quá bình thường. Đâu cần nói ai khác, chính nó cũng rất háo hức với những phi vụ chuyển trường của các hotgirl dễ thương, những người mà khi đi trên sân trường dù không ra vẻ thu hút người khác thì vẫn "đẹp rạng ngời mà không chói lóa". Nhưng đó là chuyện các hotgirl còn về những đứa con trai khác chuyển đến thì theo bản năng nó vẫn phải e dè thận trọng.
Minh – hotboy mới đến cũng theo những lời nhận xét dưa lê của bọn con gái thì có khuôn mặt baby như trai Hàn, nụ cười tỏa nắng và tất nhiên có một chiều cao không thể chê vào đâu được. Tuy không được "nhà ba mặt phố bố làm to" nhưng ít ra thì "nhà cũng 2 mặt phố bố làm công an" và gia đình thuộc diện khá giả hơn đa số thiên hạ. Thật không may ngôi "sao chổi" này lại rơi vào đúng lớp nó làm bọn con gái càng xôn xao còn bọn con trai thì lòng như lửa đốt.
- Ông thấy tôi thế nào? – Hằng đứa bạn thân số một trong lớp hỏi nó.
- Thế nào là thế nào?
- Thì là có cơ hội lọt vào mắt xanh của hotboy không?
- Bà hả?! - nó trầm ngâm một lúc rồi nói - có thể ngồi ở ghế dự bị haha.
Nó buồn. Thế là đứa bạn thân số một, đứa hay tỉ tê đủ thứ chuyện cùng nó mỗi giờ ra chơi đã bị tên hotboy kia cuỗm mất.
***
Reng... reng... reng..., hết tiết 4 đứa nào cũng mệt rồi nằm luôn ra bàn gục đầu vào đống sách. Đột nhiên cả lớp như tỉnh ngủ khi cô giáo nói bây giờ sẽ trả bài kiểm tra toán đánh giá kết quả đầu kỳ. Như thường lệ, nó vẫn dẫn đầu với điểm tối đa. Nó ngó nghiêng quanh lớp tìm kiếm những thứ hạng tiếp theo, chắc là "Lan bà già" vẫn thứ 2 và bọn thằng Tuấn không thể thiếu trong top 5 được. Nhưng vị trí thứ 2 lại là Minh –cái tên lạ trong giới học tập những khá quen thuộc trong các chủ đề bàn tán của bọn con gái. Nó chẳng vui tẹo nào vì có lẽ điểm của nó ai cũng có thể biết trước, hạng nhất, không xê dịch vào đâu được. Tên hotboy kia được hạng nhì mới là đề tài bàn luận của số đông: "mới vào lớp mà đã được hạng nhì, giỏi thật" "hình như trường trước cậu ấy học cũng là một trường có tiếng" . Hay những câu bọn con gái hay hỏi Minh đại loại như "cậu chỉ giúp tớ bài này với" "cái này làm thế nào Minh nhỉ..." làm nó bực cả mình. Dẫu biết nó sẽ giỏi hơn Minh trong mấy chuyện giải toán nhưng con gái mà, hotboy vẫn hấp dẫn hơn, nó cùng lắm cũng chỉ dự bị mà thôi. Nghĩ như thế nó thở dài một tiếng não nuột rồi gục mặt xuống tờ kiểm tra vừa trả cuối giờ.
- Cường, ông làm giúp tôi bài này đi – Hằng nhỏ nhẹ.
- Sao không sang hỏi hotboy nhà bà ấy?- nó nói đùa vẻ giận dỗi
- Tôi biết chuyện này ông giỏi hơn Minh- vừa nói Hẳng vừa cười nhăn nhở làm nó cũng hết bực mình.
- Ông bị dị ứng với hotboy hả- Hẳng quắc mắt. Nó không trả lời mà hì hục lao vào tính toán.
Dạo này hình như bọn con gái lớp nó ai cũng trông khang khác từ khi tên hotboy này vào lớp. Thay đổi theo chiều hướng tích cực. Nga đứa ngồi đầu bàn dãy bên kia mới đi duỗi tóc, Phương có thêm chiếc vòng đeo tay xinh xắn. Và bất ngờ thay "Lan bà già" cô bạn mọt sách kia - người chẳng thèm quan tâm đến thiên hạ, ngay cả khi K-Pop có biến mất thì cũng không mảy may chớp mắt thế mà nay lại trông dễ thương với chiếc nơ màu hồng duyên dáng. Và không ngoại lệ, Hằng cũng vậy.
- Bà dạo này đi nắng không đội mũ hả tóc bị cháy hết rồi – nó châm biếm rồi cười toe toét
- Ông hâm hả, tóc hạt dẻ đó, đang hot đấy
- À, vậy bà muốn hot hay để thầy quản sinh "xuống tóc hộ" mà làm thế.
Nó biết nguyên nhân của tất cả những thay đổi đó. Lại hotboy lớp nó chứ gì. Ôi thế giới này điên đảo cả rồi.
Số nó thật là xui xẻo vì mất bao công tập luyện cho ngày thi đấu bóng đá cả khối nhân ngày 26-3 thì đến ngày thi đấu nó bị bố mẹ bắt nằm bẹp ở nhà vì đêm hôm trước nó sốt virut đến 39 độ và sáng hôm sau vẫn chưa đỡ hơn. Bố mẹ nó đã điện xin phép, mọi chuyện đều ổn. Vắng mặt nó cũng chỉ là vắng mặt một tiền đạo hạng trung, chắc cũng chẳng ảnh hưởng lắm tới trận đấu. Sẽ có người thay thế nó, nó nghĩ ngay đến Minh- hắn đá cũng khá nhưng cậy chiều cao là chính chứ kĩ thuật được bao nhiêu. Nó nghĩ thế rồi ngủ luôn trong cơn mê mệt.Trưa hôm đó thay vì gọi điện, Hằng đến tận nhà thăm thằng bạn chí cốt và nhân tiện thông báo luôn kết quả trận đấu.
- Lớp mình thắng rồi 1-0 - Hằng hồ hởi
- Ai đã... - nó mệt mỏi nói chưa hết câu.
- Minh đã ghi bàn đó, không ngờ cậu ấy đá hay vậy - Hằng nhanh nhẩu cướp lời.
- Uhm .Thế phi vụ tiếp cận hotboy của bà thế nào rồi. Bà "ngã trong lớp"(fall in love) thật rồi hả? - thuật ngữ mà bọn nó hay dùng khi "say nắng" ai đó.
- Tôi đã hạ quyết tâm rồi.
***
Đã một học kỳ trôi qua, cái lạnh của mùa đông đến vội vàng và mãnh liệt nhưng chẳng thể làm giảm độ hot của hotboy, độ hot đó như đã lan ra cả những lớp xung quanh với bán kính "hàng cây số". Trước cửa lớp nó tấp nập như cái chợ trong giờ ra chơi. Mỗi khi hotboy bước ra là bọn con gái bu đặc. Nó hình dung ra cảnh các cô gái đeo bám những anh chàng đẹp trai trong các phim Hàn mà sởn tóc gáy. Không khó để nhận ra trong đám đông đó có Hằng, với chiều cao tự nhiên không quá ấn tượng nhưng ăn gian được ba phân bởi đôi guốc Hằng trông cao hơn đám bạn cùng lớp. Nó nhìn cái vẻ ngố ngố, nhanh nhảu đó mà cười tủm một mình khó hiểu.
- Ông cười gì mà nhìn dã tâm thế - Hằng tách ra khỏi đám đông từ lúc nào đến trước bàn nó
- Ơ tôi... mà hôm nay dưa của bà bị ế hay sao mà vào sớm thế
- Không liên quan đến ông. Mà thông báo cho ông tin buồn: sắp sinh nhật tôi. Ông biết phải làm gì rồi đó.
Ôi trời, cái sở thích đặc biệt cứ mỗi lần sinh nhật, Hằng lại bắt đi nó đi xem Harry Potter sao nó lại không biết chứ. Từ hồi lớp tám đến bây giờ tính ra cũng phải sáu lần nó đi xem Harry Potter cùng Hằng rồi (không tính những dịp khác), sao xem mãi không thấy chán nhỉ. Nó muốn lần này phải khác chút. Và rồi nó lập một kế hoạch khá chi tiết.
Sinh nhật Hằng vào chủ nhật, vậy hôm đó sẽ đưa bà ấy đi trà đá trân châu, rồi tăng hai sẽ là đi bộ bộ ra bờ hồ hoặc lang thang trên đường cùng mấy quán ốc luộc, tăng ba là tặng quà. Đơn giản nhưng còn hơn ngồi hai tiếng xem bộ phim mà nó cũng thuộc lầu từng cảnh. Nó lôi điện thoại ra nhắn tin :
- 7g30' chủ nhật tôi đợi ở trước cổng nhà bà.
- Đi xem phim tối hả ông , hay đó- Nó không trả lời lại tin nhắn.
Chiều chủ nhật khi mọi thứ đã xong, nó nhận được tin nhắn của Hằng : Tối nay tôi có hẹn với Minh. Tuy hẹn sau ông nhưng ông biết đấy cơ hội tốt mà. Xin lỗi ông nhé. Buổi sau đi xem phim tôi sẽ mời"."Ai thèm bà mời chứ, bà tưởng tôi thích đội gió rét ra ngoài và nghe bà huyên thuyên cả buổi tối chắc" - nó nói vẻ bất cần. Lại là hotboy, đúng là oan gia ngõ hẹp. Nó đứng ngắm mình trước gương, nó cũng hot chứ bộ. Sao bọn con gái lại chẳng nhìn thấy nhỉ. Nó không cao, khuôn mặt không quá lấp lánh nhưng nó học giỏi, đá bóng cũng hay. Rồi còn cái biệt danh "hotboy dự bị" mà Hằng đặt cho nó nữa, đến bây giờ thì nó thực sự không thích cái tên đó. Nó muốn là một hotboy với một nghĩa khác. Không phải cứ mặt hoa da phấn ăn mặc chải chuốt sẽ thành hotboy.
8h tối, gió mùa đông bắc thổi mạnh hơn, nó chùm chăn cố học cho thuộc mấy cái mốc lịch sử để chuẩn bị cho bài kiểm tra 15'. Nhưng không hiểu sao nó chẳng thể nào tập trung được, nó nghĩ chắc bây giờ Hằng đang vui lắm vì được sánh bước với chàng hotboy trong mộng. Nó thấy buồn, đã bốn năm rồi Hằng luôn đón sinh nhật với nó. Dù chỉ là xem vài tập phim, quanh quẩn dạo phố hay ngồi túm tụm bên những hàng khoai luộc dọc đường mà răng vẫn đập vào nhau vì rét thì đó cũng là những ký ức đáng nhớ của nó và Hằng. Vậy mà giờ nó lại phải chia sẻ cho tên hotboy xa lạ kia. Nó đành thở dài rồi uể oải cầm sách cố tập trung nhưng dường như chẳng có chữ nào vào đầu. Có tin nhắn đến : ông xuống đây đi. Nó không hiểu gì, sao Hẳng lại nhắn tin vào lúc này nhưng vẫn chạy xuống cổng. Hằng ngồi đợi trên chiếc xe mini vẫn đi học, cổ quấn chiếc khăn len sinh nhật năm trước nó tặng dáng vẻ dịu dàng khác hẳn mọi ngày. Lại còn có một túi nhỏ trong giỏ xe nữa chứ. Nó tự hỏi có chuyện gì đây?
- Sao bà lại ở đây? Hotboy của bà cho bà leo cây hả? - nó ngạc nhiên
- Làm gì có hotboy nào, tôi đùa đấy.
- Thế còn phi vụ "ngã trong lớp" của bà với hotboy thì sao?
- Tôi cũng đùa đấy.
Vậy là Hằng đã chơi nó một vố, à không hai vố, nhưng sao lại phải làm thế. Nó chẳng thể hiểu bọn con gái nghĩ gì, thật phức tạp và khó đoán trước. Hằng lôi từ trong túi nhỏ ra : bò khô và bò khô.
- Ôi bà định chiêu đãi thằng bạn thân những thứ này vào ngày sinh...
- Tôi trêu ông... - Hằng ngắt lời – vì có vẻ ông quá quan trọng về chuyện hotboy lớp mình thì phải
- Bà nói gì, tôi mà lại...
- Tôi trêu ông... - Hằng lại ngắt lời – vì "hotboy dự bị" với tôi có lẽ thích hợp hơn.
Hai đứa cứ ngồi im lặng, sao lâu lắm nó mới có được cảm giác khó xử thế này nhỉ. Biết nói gì bây giờ đây. Mọi khi ở cùng nhau đứa nào cũng tranh nhau nói vậy mà bây giờ sao khó quá.
- À tôi để quên quà cho bà ở trên phòng. Để tôi lên lấy
- Không cần đâu sinh nhật với tôi như thế này là đủ: hotboy dự bị và bò khô.
Hai đứa cùng cười. Phải, với nó bây giờ "dự bị' cũng chẳng sao. Vì chí ít nó cũng là hotboy trong lòng một người. Gió lạnh vẫn thổi đều cuộn về những ký ức xưa.