Trong buổi tiệc cưới con trai trưởng của một cựu Học Viên Nông lâm Súc. Thầy Kỳ uống cũng khá nhiều, vì quá vui, vô tình Thầy kể câu chuyện vui cho mọi người cùng nghe, làm cả cái đám cưới cười bể bụng. Đúng nửa tiếng sau, Thầy cảm thấy mình lỡ lời, mắc cở, nên diện lý do và cáo biệt ra về trước, khi mọi người còn đang vui say.
Thầy Kỳ là một Kỹ sư Mục súc, đồng nghĩa là một Bác sĩ Thú y và từng là Hiệu trưởng một trường Nông Lâm Súc tỉnh. Thầy rất vui tính, khoái nhậu, sống hòa đồng. Nói chung không phải riêng thầy khoái nhậu, mà dường như ông thầy nào dạy Nông Lâm Súc cũng đều khoái cả. Lúc nào dạy thì dạy, lúc nào hướng dẫn học sinh thực hành Nông trại thì các thầy làm việc rất nghiêm khắc. Nhưng sau giờ ấy, thì thầy trò hè nhau vui say tới bến. Trên nguyên tắc là không được phép. Sỡ dĩ xảy ra những điều nầy là gì họ sống chung độn với nhau nhiều năm như anh em một nhà và cộng hoàn cảnh thiên nhiên tạo nên. Họ rất đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau. Khác hẳn với những trường Phổ thông, hay nói cách khác lòng họ luôn có một số vốn Nông dân chân chất nhất định.
Sau ngày giải phóng, nói chung những trường Nông Lâm Súc trên toàn Miền nam đều bị giải thể, bởi tình hình khách quan của đất nước. Trường thầy Kỳ cũng nằm trong số phận ấy. Riêng các thầy khác và các em Học viên phải tự tìm trường khác học, các thầy cũng tìm các trường khác dạy hoặc về nhà cấm câu. Chỉ còn lại một thầy Kỳ may mắn, nhờ có bằng Kỹ sư nên Ty Nông Nghiệp trưng dụng lại và phân về Trường Kỹ thuật Nông nghiệp tỉnh làm Cán bộ Kỹ thuật.
Cơ quan thầy làm việc cách nhà mười bốn cây số, mỗi ngày thầy thường hay dùng chiếc xe đạp để làm phương tiện đi và về.
Một hôm nhà trường tổ chức liên hoan, thầy và một số Cán bộ trường nhậu quắc cần câu. Sau khi tiệc tàn thầy lái chiếc xe đạp về trong khổ ải, nhưng thầy rất cố gắng. Đoạn đường từ Trường Kỹ thuật về đến nhà mười bốn cây số, phải mất một giờ đồng hồ. Hôm ấy, vì quá say và dù cố gắng hết sức , nhưng thầy chỉ chạy được bốn cây số, là thầy hết chạy nổi, đành phải đầu hàng vô điều kiện, không thể chạy thêm một mét nào nữa, chớ đừng nói mười cây số còn lại. Trên đường về, thầy nhìn thấy mờ mờ trước mặt một bụi chuối, thầy xuống xe, ngã cái rầm và nhào đại vào chỗ khuất để ngủ một giấc và định khi tỉnh táo hãy chạy về tiếp. Trong cơn say thầy còn nhớ, trước khi ngủ phải khóa chiếc xe đạp vào cây Trứng cá cạnh bên, nếu có ngủ say thì không bị ai lấy cắp. Nhưng xoay qua, xoay lại thầy quên, rồi khoá nhằm chiếc xe đạp vào chân thầy mà thầy không hề hay biết và cứ nằm ngủ tỉnh queo, không còn biết trời trăng, mây nước gì cả. Cũng may, trọn đêm ấy chẳng ai hay biết thầy và chiếc xe đạp đang nằm nơi bụi chuối rậm nầy.
Sáng sớm, những chiếc xe Lam, những chiếc xe Lôi kéo, xe Hành khách nổ máy, chạy ành ạch trên lộ, tiếng người qua, kẻ lại lao xao. Thầy giật mình, tỉnh giấc và đã hết say. Tự hỏi ? Ủa, sao mình lại nằm ở đây, thầy bật cười và nhanh nhanh chuẩn bị thâu xếp cho gọn gàng rồi vọt lẹ, bằng không thiên hạ lỡ thấy là chết mất. Thầy ngồi dậy tìm xâu chìa khóa, mở ổ khóa ra. Thầy chực nhớ, hôm qua mình khóa chiếc xe đạp vào cây Trứng cá, mà sao bây giờ lại khóa vào chân mình.
Nhìn ngang, nhìn dọc, không thấy ai, thầy leo lên xe đạp và đạp một nước về nhà. Trên đoạn đường về nhà, thầy cố tìm mọi cách nói dối cô, còn không cô cằn nhằn cho một trận và khó sống với bà.
Cô Xuân vợ thầy Kỳ rất thương chồng, lo cho ông từ li, từ tí. Nói chung cái gì cũng được, nhưng đặc biệt khi thấy thầy nhậu là cô nổi máu xung thiên ngay. Mục đích của cô là giữ gìn sức khỏe cho thầy. Ngược lại thầy thì ngày nào cũng xỉn, lắm lúc giữa cô và thầy sanh ra nhiều mâu thuẫn.
Cô Xuân cả đêm trường không ngủ được, đứng thập thò trước cửa, xem thầy có về và gõ cửa nhà không, cô chờ đến bốn giờ sáng, mỏi mòn, mệt lã và vừa thim thíp ngủ. Bỗng nghe tiếng gõ cửa, cô bật dậy, thì ra là thầy đã về. Cô nhăn mày, nhéo mặt định quát cho thầy một trận hã giận. Nhưng thầy cao cơ hơn, khai thật tất cả, cô từ lửa trở thành nước, hai vợ chồng ôm bụng cười cho tới sáng, khiến người láng giềng bên cạnh ngỡ như hai kẻ đang điên, mới sáng sớm mà cười ngây ngất.
Cô vừa rót cho thầy Cà-Phê, vừa cười, vừa nói. May mà anh khóa lộn chân anh vào xe đạp, nếu khóa lộn chân anh vào chân cô nào thì hôm nay cũng khó mà về.
Thủy Điền
07-7-2016