Ngày đến trường đầu tiên, cô cũng là người đưa con đến lớp, bao bỡ ngỡ dường như không còn nữa, cô dẫn con vào lớp và cô chỉ yên tâm khi bàn tay nhỏ nhắn của con nằm trong tay cô giáo lớp một.
Như những đứa con nít trong xóm, con cũng hay sang nhà cô chơi vì cô chỉ ở một mình, cô lại yêu trẻ nhỏ và nhà lúc nào cũng đầy bánh kẹo. Ngôi nhà nhỏ lúc nào cũng mở rộng cửa đón chúng con và khoảng sân vườn rộng rãi là nơi chúng con thỏa thích chơi nhảy dây, đồ hàng suốt những buổi chiều sau giờ tan trường về. Bố mẹ biết chúng con chơi nhà cô nên cũng yên tâm và chỉ gọi về vào giờ cơm. Tuổi thơ của con đầy ắp những kỷ niệm nhẹ nhàng mà khó quên như thế!
Không biết từ lúc nào, trong đầu con luôn có một ý nghĩ “Ước gì mình là con gái của cô”…
Là con của cô…Con sẽ ít khi bị đánh đòn vì cô thường chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo khi con phạm lỗi. Mỗi khi con hư và bị quất vào mông vì tội lười biếng, con lại chạy sang nhà cô, mặt còn mếu máo, nước mắt lưng tròng, cô vẫn thường ôm con vào lòng xuýt xoa và bôi dầu vào những vết thâm tím.
Là con của cô…Mỗi buổi sáng cô sẽ đưa con đến trường trên chiếc xe đạp màu hồng băng qua con đường làng quanh co. Con sẽ không lo trễ học vì cô bao giờ cũng là người đến trường sớm nhất.
Là con của cô…Mỗi tối không chỉ có con học bài, ngọn đèn vẫn không tắt khi bên con cô cũng đang soạn giáo án. Con cũng không sợ bị ngủ quên và tỉnh dậy khi trời khuya đã trở lạnh và mặt nhăn nhó khi phải tiếp tục ôm tập học bài. Không những thế, có gì không hiểu con sẽ hỏi cô ngay, cô bên con nhẹ nhàng giải đáp những gì con thắc mắc và hướng dẫn con những bài tập dù là khó nhất.
Là con của cô…Vào lớp con không bị đứa nào bắt nạt, các bạn bè luôn đối xử tốt với con và có phần nể sợ. Vì các bạn quý cô nên chắc là cũng yêu con lắm. Các thầy cô ai cũng biết và quan tâm đến con hơn.
Là con của cô…Con không cần phải đi học thêm mà điểm lúc nào cũng cao chót vót. Vì cô luôn theo sát từng bước đi của con trong học tập. Con học không chỉ vì con mà còn để xứng đáng là con gái của một cô giáo nữa.
ooo
Rồi thời gian cứ thế trôi đi…Hôm nay, con bên cô trong ngày Nhà giáo Việt Nam, ngắm cô vẫn trong tà áo dài trắng giản dị, nắm lấy đôi bàn tay của cô gầy guộc…
Con lại “Ước mình là con gái của cô”…
Để trên con đường làng quanh co từ trường về nhà hằng ngày đều đặn hai buổi không chỉ có dáng cô trên chiếc xe đạp nhuốm màu thời gian vẫn hay bị tuôn dây sên khi trời mưa bão…
Để con bên cô những đêm khi trời đã khuya, sương rơi lạnh buốt, bên cửa sổ ngọn đèn vẫn sáng, dáng cô lom khom in lên vách tường rêu cũ, vẫn lặng yên bên trang giáo án cho buổi học sớm mai…
Để ngôi nhà có cánh cửa luôn mở rộng không trống vắng mà luôn đầy ắp tiếng cười. Để từ “ngôi nhà” không chỉ đơn giản là một nơi để trú ngụ mà đó còn là một điểm tựa khi tuổi cô đã xế chiều.
Vậy mà, ngôi nhà ấy giờ đây sao lạnh lẽo quá, bên mâm cơm chiều chỉ mình cô mang một nỗi cô đơn khắc khoải…