Sau một ngày nghỉ cuối tuần ở thành phố, người chủ trại quay về nông trại. Người làm công đi xe Ford ra nhà nga đón ông.
– Ở nhà thế nào ?
– À, cũng tàm tạm.
– Có chuyện gì không ?
– Không có gì đáng nói. Con chó bị khập khiễng chút đỉnh.
– Thế à ? Tại sao vậy ?
– Con ngựa gần như phát điên, nó chạy ra khỏi chuồng, lông gần như cháy xém hết và đá con chó.
– Lông cháy xém ?
– Vâng ạ. Lúc vựa lúa cháy rụi, và tất cả rơm rạ cùng gia súc cũng bị cháy tiêu, ngoại trừ con ngựa… sau đó tôi phải bắn cho nó chết luôn, nó phỏng nặng quá.
– Làm sao mà vựa lúa cháy ?
– Tôi chắc là do mấy tàn lửa từ ngôi nhà. Chính chuyện đó làm tôi thức giấc… một cô con gái của ông gào la trên tầng hai là ngôi nhà bốc cháy.
– Chà chà! Ngôi nhà tiêu luôn ! Cứu được cái gì không ?
– Dạ có. Lúc tôi thức giấc toàn bộ nhà bếp đang bốc lửa hừng hực nhưng tôi vẫn còn có thể mở khoá cầu thang chính và đưa mọi người ra. Nhưng tôi còn nhớ là thùng rượu táo của ông còn để trong nhà kho sau bếp và tôi biết ông không muốn cái gì đó đụng vào thùng rượu ấy cả. Lúc tôi lấy được nó ra thì đã quá muộn để cứu hai cô gái, hay đứa nhỏ, hay ngay cả vợ ông. Tôi chắc là ông bà cụ của ông cũng bị nướng chín luôn. Nhưng tôi cứu được thùng rượu táo.
– À, khá đấy. Còn chuyện gì khác nữa không ?
– Chỉ có vậy thôi. Một ngày cuối tuần khá yên tĩnh.