Con yêu của mẹ, hôm nay con chào mẹ, xin mẹ cho con được lên trường sớm hơn để cùng đón sinh nhật với bạn trai, để dành thời gian chọn món quà thích hợp nhất cho người ấy. Mẹ đặt câu hỏi:” Vì sao từ trước tới nay con chưa từng nhớ mua quà sinh nhật tặng mẹ?”. Con liền tức giận và nói, những bà mẹ khác đều không chủ động đòi quà sinh nhật của con, họ dành tình tình thương cho con cái còn không hết, chẳng ai giống mẹ, chỉ biết than phiền, oán trách? Hơn nữa, tình yêu không thể đem ra so sánh với tình thân.
Con yêu, có lẽ bây giờ con không hiểu được rằng , một người mẹ khi cảm thấy uất ức trong lòng cũng chẳng bao giờ nói cho con cái biết, mẹ thà một mình lặng lẽ chịu đựng còn hơn thấy khuôn mặt hồn nhiên của con vướng chút lo âu, phiền muộn. Hoặc là mẹ giống như lời con nói, không phóng khoáng vô tư, những việc ấy mẹ thực sự làm không được. Ông trời cho con được gọi mẹ là mẹ không phải lúc nào cũng bắt mẹ phải dũng cảm, phải kiên cường, phải biết nhẫn nhịn chịu đựng làm một người vĩ đại. Ông trời còn cho mẹ sự yếu đuối, nhạy cảm thậm chí là ham hư danh, ích kỉ của một người phụ nữ. Vì thế, con không có quyền trách mẹ, không có quyền đòi hỏi khi con chưa phải người con tốt.
Mỗi kì nghỉ, con đều vội vàng về nhà rồi lại vội vàng ra đi, dường như tình yêu đã chiếm trọn cuộc sống của con. Khi muốn nói chuyện với bạn trai con đều phải suy nghĩ rất kĩ, sợ làm mất lòng người ta rồi lại vô cớ tức giận với mẹ. Con nhạy cảm mà rất nhanh quên, nhưng những lời nói vô tình ấy lại khiến mẹ đau lòng biết bao nhiêu. Con có thể bỏ học đi chơi với bạn trai, tâm sự, cùng người ấy đi dạo, chen chúc nhau trên phố. Con có từng nghĩ đến, những kì nghỉ ngày càng ngắn đi, mẹ của con không có ai bầu bạn. Con ngoài việc lên mạng, buôn chuyện thì còn lại bao nhiêu thời gian dành cho mẹ? Con trách mẹ, mỗi tháng con tiêu hết 200 đồng tiền điện thoại vậy mẹ muốn hỏi, trong 200 đồng đó, con dành mấy đồng cho mẹ? Con viết tin nhắn ngộ nghĩnh, đáng yêu chọc bạn trai cười vậy con có từng nghĩ, khi một người mẹ nhớ con mà nhận được một tin nhắn vui vẻ sẽ được an ủi rất nhiều hay không?
Vốn dĩ từ nhỏ con đã là một đứa trẻ rất ích kỉ. Con bắt mẹ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, món ăn không vừa miệng thì con giận dỗi bỏ bữa. Tan học con gọi mẹ đến đón, đã vậy còn không nói một lời cùng bạn bè đi chơi đến tối chưa về, khiến mẹ lo lắng vừa khóc vừa đi qua từng con phố gọi tên con. Trước khi đi ngủ mẹ đều mang cho con ly sữa nóng, lúc con uống con không thầm cảm ơn mẹ, đến khi vì bận việc mẹ quên mất thì còn lại tức giận không nhìn mặt mẹ. Trước mỗi kì thi, còn đều vô ý quên nói với mẹ, lần này con sợ thi không đỗ sẽ phụ sự kì vọng của mẹ. Nhưng, con à, con lúc nào cũng muốn mẹ hết lòng yêu thương con vậy sao khi con đạt thành tích tốt, con không tặng mẹ món quà đó? Con đi khoe với bạn trai. Tình yêu khi cho đi cũng đòi hỏi người kia đáp lại. Vậy thì, tình mẹ con cả đời không thể cắt đứt lại không được con trân trọng bằng cả tấm lòng?
– Không phải mẹ đố kị với tình yêu con dành cho bạn trai. Suy cho cùng, tình yêu vẫn là một con đường đầy chông gai trắc trở. Mẹ chỉ hi vọng khi con hết lòng vun đắp cho tình yêu thì hãy nghĩ đến những khó khăn vất vả mẹ vì con mà chịu đựng 22 năm nay, chỉ mong con đem tình yêu dành cho bạn trai cả một đời dành cho mẹ 1 năm. Có thể lấy 1 năm ấy tặng cho người mẹ hết lòng yêu con được không? Yêu cầu ấy so với những gì mẹ bỏ ra chỉ là hạt cát, nhưng mẹ đã mãn nguyện lắm rồi. Sinh nhật mẹ, con không cần tặng quà, mẹ chỉ cần con gọi điện để mẹ nghe lời chúc phúc của con. Vào mỗi kì nghĩ, con khi du lịch khắp nơi thì hãy nhớ đến nơi nào đó cũng báo cho mẹ biết con vẫn bình an để mẹ yên tâm, không vì lo lắng mà mất ngủ cả đêm. Cho dù thành tích học tập không tốt, con phải thi lại cũng chỉ cần con nói với mẹ một câu xin lỗi thôi. Hay con đi làm kiếm được tiền, con mua quần áo đắt tiền tặng bạn trai thì hãy nhớ gửi cho mẹ một tin nhắn, để nói cho mẹ biết, vốn dĩ kiếm được một đồng tiền phải bỏ biết bao mồ hôi công sức.