Tháng Sáu, Sài Gòn nhiều gió, và nhiều cả những cơn mưa. Tháng Sáu, Sài Gòn chẳng còn nắng, và em chẳng còn anh.
***
Có lẽ nào, tháng Sáu là tháng chia ly. Tháng Sáu, phượng vắt kiệt mình tô điểm cho đời những khóm hoa rực rỡ. Tháng Sáu, mặt trời nhắm mắt xoa lòng người bởi những cơn mưa. Tháng Sáu, em nhắm mắt thấy anh trong những ngày hôm qua, nhặt lại anh của những kí ức vụn vỡ....tháng Sáu, vắng bóng người em thương.
Em đã chọn cách ra đi, ra đi để lại cho anh bờ bến mới, thương cô gái ấy ngày đêm ngóng anh đứng đợi. Bởi em biết rằng, chẳng có hạnh phúc nào mang hình bóng người thứ ba. Xót xa thay cho kẻ thứ ba...
Mà người đó là ai? Là em? Là anh? Hay là cô gái ấy. Phải chăng, yêu một người là có lỗi, mà lỗi tại tình yêu hay lỗi tại em. Là tại em ngu ngốc không biết rằng anh đã có chốn dừng chân, là tại em ngây thơ, cứ tưởng tình yêu vốn dĩ màu hồng, cứ ngỡ cho đi thì được nhận lại, trao cho người khác hạnh phúc thì hạnh phúc sẽ tự tìm đến với mình. Là tại anh, đã có tình yêu thương, đã được người khác yêu thương mà vẫn muốn có thêm người thương nữa. Là tại cô gái ấy, đã trót trao một lòng một dạ suốt tám năm với người từng thề non hẹn biển. Em biết chứ, tình yêu là khờ dại, vậy lỗi này biết trách ở ai.
Trong tình yêu, là ai đúng, là ai sai.
Em chọn cách ra đi, để cô ấy và anh ở lại. Tháng Sáu, không bao giờ em muốn tháng Sáu quay trở lại. Em biết, mùa mưa rồi cũng tạnh, vết thương rồi cũng sẽ lành, nhưng nỗi nhớ anh, chẳng thể nào nguôi lạnh. Em biết, rồi chuyện cũ cũng sẽ qua, chẳng còn đau nhói khi đi qua con phố ấy, dẫu vẫn mong rằng, anh sẽ luôn ở đấy, nhưng...mong nhớ làm gì, chỉ ôm lấy cơn đau.
Em vẫn gắng mỉm cười cho những tháng ngày sau, dẫu nổi nhớ về anh vẫn ngập tràn trong tiềm thức. Vắng anh, bầu trời trở nên hiu quạnh, giữa vạn người em thấy lạc lõng và bơ vơ. Nỗi đau này em phải gánh đến bao giờ, ngày hôm nay, ngày kia, và cả mai sau nữa.
Đã có lần, em giật mình trong đêm hiu quạnh, vẫn cứ ngỡ rằng, ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ. Đã có lần, em lầm tưởng anh trong đám người đông trên con phố, em đã không kìm được mà khóc gọi tên anh. Đã có lần, em mặc kệ những giọt mưa thấm đẫm len lõi ngấm vào da thịt, mặc kệ những cơn mưa chát chúa, mặc kệ những ánh mắt của người dưng...mặc kệ tất cả, em chỉ muốn vứt bỏ đi mọi thứ để đến bên anh. Đã có lần, em từng khờ dại đến thế...
Thành phố vắng anh, những con đường vắng anh, anh trở về với mái ấm của riêng anh, thôi trách nhau để muộn phiền làm chi nữa, mùa mưa cũng đã sắp qua rồi, hãy để em lần cuối ngắm nhìn hoa phượng đỏ, một lần cuối thôi hãy để em gọi tên anh trong những tán lá cuối mùa, rồi em sẽ trở lại là em của những ngày xưa cũ.
Hãy để em nhớ về anh một lần nữa, lặng lẽ đứng từ xa ngắm nhìn anh một lần nữa, hãy để em khóc về anh một lần nữa...rồi em sẽ ra đi. Buông tay anh, không phải là hết yêu, không phải là hết thương mà chỉ là để cho anh được hạnh phúc, để anh làm tròn bổn phận một người đàn ông, để anh cảm thấy mình không có lỗi.
Lỗi lầm này, hãy để em, hãy để một mình em gánh, rồi em cũng sẽ trưởng thành thôi, chỉ cần người bình yên là em đủ hạnh phúc rồi.
"Nếu chúng ta chẳng chung một mái nhà, Thì cứ tới miền xa với con tim khát cháy, Nhìn đời thành thực vậy, Tập yêu mến con người, Cho đi những nụ cười, Lau nhanh dòng nước mắt. Anh biết không, tất cả đều có thật, Dù thành phố không anh khan hiếm những nụ cười, Em trở lại tìm cơn mưa của miền hoài niệm, Tháng Sáu giấu buồn len lén bờ môi"