Em từ chối và quay lưng đi. Anh chấp nhận sự thật đó mà không níu kéo dù trong lòng yêu em nhiều lắm.
Vậy là cuối cùng em cũng từ chối tình yêu của anh. Em chấm dứt tất cả những hi vọng và mong đợi của anh bằng một câu nói: “Em xin lỗi nhưng em không thể quay lưng lại với anh ấy, dù cho…”. Em bỏ lửng câu nói ấy để ngừng gieo vào anh những hi vọng. Để anh đón nhận sự từ chối đó một cách dũng cảm nhất. Không sao cả, anh sẽ chấp nhận điều đó. Vì anh hiểu, anh là người đến sau.
Khi gặp em, biết em đã có người “sớm tối đi về”, anh đã tự nhủ với lòng mình sẽ giữ khoảng cách với em. Anh không phải là người muốn chen ngang vào tình yêu của người khác. Anh không muốn vì mình mà ai đó phải khổ. Nhưng rồi anh đã không làm chủ được trái tim mình. Tình yêu cứ nhẹ nhàng xâm chiếm trái tim anh. Khi anh giật mình nhận ra điều đó cũng là lúc anh biết quá muộn màng để ngừng yêu em.
Người ấy và em ở cách xa nhau. Người đó mê mải chạy theo những khát vọng và để em lại với những năm tháng tuổi xuân mỏi mòn chờ đợi. Em vẫn chung thủy và để cho mọi thứ lặng lẽ qua đi và giữ một lời hứa đợi người đó quay về. Em đã hi sinh cho người đó quá nhiều. Anh có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và đôi khi là buồn tủi trong ánh mắt của em. Dù cho em đã lựa chọn cuộc sống đó cho mình nhưng anh hiểu, một khoảnh khắc nào đó, một cô gái yếu đuối trong em lại trào lên những nỗi niềm. Em cũng cần một bờ vai bên cạnh để xua tan đi những ngày mùa đông lạnh giá, cần một người đàn ông làm chỗ dựa cho em
Em đã giữ những điều đó cho riêng mình, em vẫn luôn cười và hài lòng với cuộc sống của mình. Anh chưa bao giờ có ý định xen vào cuộc tình của em khi mà người đó và em đang cách xa nhau. Anh không phải kẻ “đục nước béo cò” để làm điều đó. Nhưng lòng anh xót xa khi nhìn thấy những giọt nước mắt của em rơi. Em đã cố giấu nhưng đôi khi trong một phút yếu lòng, em đã cho anh cơ hội được hiểu em hơn.
Khi tình yêu đến, anh đã quyết định thử một lần. Không phải là để giành em về phía mình, không phải là để chia rẽ em và người đó. Chỉ đơn giản là anh muốn có cơ hội được bên em, san sẻ cùng em những cảm xúc và mọi buồn vui trong đời. Nếu như một ngày nào đó em yêu anh, chấp nhận tình cảm của anh, anh sẽ không khước từ vì hạnh phúc là đấu tranh và phải biết nắm lấy. Còn nếu như em không đón nhận tình yêu của anh, anh cũng vui vẻ vì anh biết mình là kẻ đến sau.
Anh và em đã có nhiều thời gian bên nhau và anh thực sự hạnh phúc khi nhìn thấy em cười. Em không còn héo hắt như ngày đầu tiên anh gặp anh và càng đáng mừng hơn nữa chính là vì anh là người đã mang lại nụ cười đó cho em. Có đôi khi anh cũng chạnh lòng khi em kể về người đó. Hầu như cuộc đi chơi nào giữa chúng mình em cũng ngầm nhắc nhở anh về chuyện: “Em là người đã có nơi, có chốn”. Anh hiểu điều đó lắm chứ. Anh không ép buộc em phải yêu anh, cứ đơn giản là có thêm một người bạn tri kỉ, cùng nhau chia sẻ mọi điều là được rồi em nhé.
Anh đã có nhiều hi vọng khi em không còn buồn, không còn nhắc về người đó nhiều nữa. Mỗi lúc bên an hem cười hạnh phúc lắm. Anh cảm nhận được rằng trong lòng em có một chút gì đó cho anh. Có thể điều đó không thể nào đủ lớn để em đánh đổi ngần ấy năm bên người ấy vì anh nhưng anh vẫn mừng. Anh tin rằng nếu em cho anh và cho chính mình một cơ hội, sẽ có một tình yêu được hình thành.
Vậy mà em đường đột dừng lại mối quan hệ này. Em đóng chặt mọi con đường để anh đi vào trái tim. Anh hiểu là em đang tự trốn chạy. Em cũng sợ rằng nếu mình còn gặp nhau, thì sẽ có một ngày em yêu anh. Mà em lại không dám tiến xa hơn nữa vì cảm giác có lỗi vời người đó. Em đã dừng lại sớm hơn niềm mong đợi của anh.
Em từ chối và quay lưng đi. Anh chấp nhận sự thật đó mà không níu kéo. Anh tôn trọng lựa chọn của em dù trong lòng có những lo lắng cho em trong những tháng ngày cô đơn sắp tới. Nhưng em đã muốn vậy và anh chấp nhận. Hãy mạnh mẽ lên em nhé…