Xin đừng khóc, mẹ yêu của con

Posted: Thứ Năm, Ngày 11-05-2017, : 934.

66 tuổi, lấy chồng 30 năm, hình như nước mắt mẹ quá nhiều. Bố con bệnh tật, không làm được gì, mình mẹ nuôi hai anh em ăn học.

Sài Gòn những ngày này vẫn nắng nhưng ở quê trời đã sang đông, gió lạnh ùa về. Mỗi khi lên Facebook hay nói chuyện với bạn bè, chúng nó bảo ở quê trời lạnh lắm, mặc mấy lớp áo mà vẫn không khỏi co ro. Con chạnh lòng, nước mắt rơi khi nghĩ về mẹ. Hôm qua con nhận được học phí mẹ gửi vào, con vui vì sẽ không bị cô giáo nhắc nhở nữa.

Ngoảnh lại nhìn ra đường, dòng người đang tấp nập, có kẻ giàu, người nghèo, những người khuôn mặt khắc khổ chở những thùng hàng nặng, những bước chân lê thê, gắng gượng bán đi từng tờ vé số, hình dáng mẹ hiện ra như chà xát cảm xúc của con. Con cảm thấy đau đớn ở bụng, ở tim như có cái gì đó thắt lại rất chặt.

Hồi còn bé, con không hiểu vì sao mẹ lại không chăm con như những người mẹ khác. Lớn lên một chút, mỗi khi chán chuyện học hành, con thấy nản lòng, lại không hiểu vì sao mẹ có thể cố gắng nhiều như vậy. Cho tới bây giờ mẹ vẫn muốn con đi học dù học phí rất cao, và con không có thời gian để tự lo cho mình.

Mẹ ơi, sống giữa Sài Gòn tấp nập, con cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, dường như con ngày càng yếu đuối, xa nhà, xa bạn bè, không một ai thân thích. Con cảm thấy xung quanh mình có quá nhiều cạm bẫy, đến nỗi nằm mơ vẫn bị ám ảnh bởi nhịp sống, con người tứ xứ đổ về đây. Con đã khóc rất nhiều, sợ hãi. Ở trường có những người bạn mới, họ rất tốt nhưng bao nhiêu đó chắc không thể đánh đổi một cái ôm của mẹ.

Nhớ mẹ và quê mình bao nhiêu, hay là do bản năng mà con dường như thấu hiểu hết tình thương của mẹ dành cho. Con hiểu mình chính là động lực, là lý do để mẹ cố gắng kiếm thêm từng đồng nuôi hai con và một người chồng ngây dại. Không biết bệnh khớp đã hành hạ mẹ như thế nào khi trời quê rét căm căm. 4h sáng, mẹ đã phải dạy chuẩn bị hàng đi chợ, tối mịt mới trở về.

Giờ như vậy, ngày xưa cũng vậy nên con đã sai khi trách lầm người phụ nữ khổ cực không chăm sóc con được như những đứa trẻ khác khi còn bé. Con không có đồ chơi, cũng chưa hề có sinh nhật nhưng giờ đây mọi thứ không còn quan trọng nữa, con đã hiểu được như ngày hôm này là mồ hôi, nước mắt và cả máu của mẹ. Con không cần điều gì khác cả, chỉ cầu mong mẹ khỏe để những cơn đau đừng hành hạ mẹ nữa.

Năm nay, vì con đi học mà nhà mình sẽ đón một cái tết thật giản dị, không đào, không quất, không tiệc tùng. Nhưng mẹ đừng buồn vì con gái ngoan sẽ ở bên, sẽ nghe lời dù mẹ mong muốn điều gì, con sẽ chăm sóc mẹ thay phần bố nữa. Đừng khóc nữa mẹ nhé. Mỗi lần anh trai không ngoan, mẹ trào dâng nước mắt là khi trái tim con đau thắt lại. Con cũng muốn khóc, muốn hét lên để giải thoát đi cảm xúc, nhưng vì mẹ con sẽ cười, con sẽ nói chuyện hài với mẹ, sẽ kể về những gì đã làm được. Mãi ở bên con mẹ nhé.

 

 

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 





Trang Mọi Người Quan Tâm