Mùa thu đã qua, heo may về khắp ngả, hoàng hôn chiều se lạnh.
Không khí dần nhẹ đi khi một cơn gió đi qua, tiếng chuông chùa ngân lên hoàng hôn theo hương trầm cháy thơm ngào ngạt. Mai đứng yên, im lặng nguyện cầu một bình yên khi đã đi xa một hồi ức. Hồi ức về Hoàng, về những khổ đau mà anh đã mang đi, bỏ lại Mai trong bâng khuâng trống vắng kể từ ngày anh mất.
***
Bâng khuâng không theo về cùng gió. Kể từ ngày Hoàng mất, Mai luôn im lặng. Trong lòng chị luôn cố gắng động viên mình phải vượt qua khổ đau này để không ảnh hưởng đến đứa con trong bụng, khuôn mặt chị thấp thoáng mặt hồ im lặng và nước mắt lại rơi mỗi khi nhìn xuống bụng.
" Nếu con trong bụng giống anh thì sao hả em?"
Đó là câu hỏi mà Hoàng hỏi Mai khi anh còn nằm trong bệnh viện. Những lúc đó, Mai vờ như không nghe thấy. Chị ngắm nhìn Hoàng, đôi mắt bơ phờ vô cảm và khuôn mặt vàng tái đi của anh làm chị đau xót. Hoàng bị mắc bệnh ung thư gan. Những ngày trong bệnh viện. Hoàng vẫn luôn hỏi Mai câu hỏi đó sau khi anh nói cho chị một sự thật. Anh là người đồng tính.
Tiếng chuông chùa đã vãng theo ánh hoàng hôn vừa tắt, mắt trời dần khuất hẳn trên nền xanh xẫm. Không khí lạnh dần, Mai ra về khi đã nguyện cầu cho Hoàng luôn được thanh thản, cầu cho đứa con trong bụng luôn khoẻ mạnh, cầu cho Đức Phật che chở cô để cô có thể vượt qua khổ đau này. Trên đường về ngập heo may giăng, khắp ngả phố phường se lạnh, Mai bần thần ngồi nghĩ về câu hỏi của Hoàng. Nếu mai sau con mình giống anh ấy thì chị phải làm sao?. Chính chị cũng không biết mình bây giờ như thế nào nữa,chỉ sống tiếp và ám ảnh. Nhưng khi nghĩ tới đứa con Hoàng trong bụng, chị cố quên đi để lòng mình thanh thản, chỉ có câu hỏi đó vẫn luôn hiện trong chị như một điều trăn trối mà Hoàng mang theo khi anh mất. Đã gần năm tháng trôi qua, nghĩ về Hoàng bây giờ, Mai đã không còn khóc nữa. Chiếc Taxi đưa chị về căn nhà, ở đó chị vẫn sống cùng bố mẹ chồng.
Mẹ Hoàng đang ngồi trên thềm cửa nhìn thấy con dâu bước vào, bà cất tiếng hỏi:
- "Đi đâu mà về muộn thế?"
- " Con chào mẹ, con đi chùa về, vì sắp sang đông nên trời nhanh tối!" Mai cất tiếng hỏi rồi xách túi vào nhà. Mẹ Hoàng cũng không còn gì hỏi thêm nữa, đó là những câu hỏi mà những người trong nhà này hỏi nhau như thói quen vậy. Mẹ Hoàng vẫn ngồi trên thềm, đôi mắt bà xa xăm, heo may thổi về những se lạnh làm tà áo bà rung lên khe khẽ. Tiếng nấu nướng trong bếp của Mai vang ra ngoài. Bà vẫn ngối nín lặng, bà khóc, khóc nhiều lắm!
***
Ngày Hoàng vẫn là cậu trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học, bà đã vẽ lên cho mình những viễn cảnh. Nó sẽ là đứa con ngoan, biết thương mẹ, nó sẽ theo nghiệp của bố, sẽ lấy vợ và sẽ có một đứa cháu trai kháu khỉnh để nối dõi. Viễn cảnh ấy trong bà tựa giấc mơ mà bà mang theo ở bất kỳ ngày cúng nào,cửa chùa nào, ngôi đền nào. Viễn cảnh đấy tựa như một hạnh phúc mà bà vun đắp cho con và khiến "đứa cháu đích tôn của các cụ" phải là niềm tự hào. Mãi là như vậy.
Nhưng giấc mơ trong bà lại tắt vụt khi bà nhìn thấy một thảm cảnh, đó là một ngày bà nhìn thấy một thằng ôm Hoàng đi trên phố. Một kết luận chắc chắn sau những lần đọc trộm tin nhắn trong điện thoại con.
Một thằng khốn khiếp! Một lũ khốn nạn!
Đó là ý nghĩ ngay trong bà phát ra đôi mắt sắc lẻm hai cục lửa lớn. Tối hôm đó, một trận cuồng phong bão tố xảy ra trong gia đình bà. Bố Hoàng tát vào mặt con rồi trót Hoàng vào bàn thờ, mặc kệ cho Hoàng van xin khóc lóc.
-" Đây, yên ở đấy để ngẫm xem mày đã khốn nạn thế nào! Thằng khốn. Trời ơi, tôi và ông có ăn ở thế nào mà đẻ ra một thằng bê-đê không ra người ngợm thế này..!". Mẹ Hoàng khóc lóc gào la, sau cùng đôi mắt sắc lẻm của bà nhìn con trai đang bị trói ở chân bàn thờ. Bà cười nửa miệng một tiếng " Hừ!" rồi nói.
- " Mày muốn phá bỏ nề nếp gia phong đã gây dựng bao đời nay ở cái nhà này. Đúng không?. Để xem...để xem bà có để yên cho mày làm thế không nhé!"
Bà lao vào phòng con trai lục điện thoại, những tin nhắn với thằng đó còn trong máy của Hoàng. Bà ghi lại số điện thoại đó lòng sục sôi.
"À, thì ra mày tên Tuấn hả. Rồi mày xem!"
Chả biết bằng cách nào, mà bà điều tra được tên đầy đủ lẫn địa chỉ, nơi làm việc của nó. Từ Hoàng hay từ nửa tiếng lục tung phòng của con. "Nó tên là Trịnh Minh Tuấn, làm việc ở công ti X và công ty đó ở chỗ này".
Sáng hôm sau, khi bước ra khỏi phòng sau một đêm thức trắng. Nhìn thấy con trai bị trói tím tái đau đớn ở chân bàn thờ. Mẹ Hoàng đứng gần lại, lườm con trai một cái.
- Tao sẽ làm mọi cách để cho mày được bình thường! để mẹ giúp con!
Người mẹ quay đi, bỏ mặc đứa con khóc lóc cầu xin. Sau một đêm bị trói, Hoàng đau đớn sau một trận đòn, cổ họng khô khốc khi van xin chỉ còn nghe thấy tiếng rên thảm hại. Mẹ Hoàng ra khỏi nhà khi sáng sớm, bà đã lên cho mình một chiến thuật triệt để thứ khốn nạn này, có lẽ bà mất cả một đêm để nghĩ ra chúng. Nó là đứa con ngoan, nó luôn nghe lời bà, học trường Đại học mà bà yêu cầu hay cũng đồng ý theo chân bố. Nó luôn như thế và có trách nhiệm phải thế. Tại sao chứ? Sao bà lại để một thằng khốn nạn tên Tuấn nào làm hỏng đứa cháu đích tôn này được?. Phận làm mẹ không cho phép nó xảy ra quá muộn. Thầm cảm ơn trời đã cho mình tình cờ mà phát hiện được nỗi ô nhục này, bà nghiến răng ken két khi ngồi trong xe. Chiếc ôtô chở bà lăn bánh trên đường.
Thuê một nhóm đầu gấu, gần hai tiếng sau. Bà đã có mặt ở trước cổng công ti chỗ Tuấn làm, nhờ bảo vệ lên gọi Tuấn. Khi thấy Tuấn đi ra khỏi cổng trong khuôn mặt sợ hãi, một cú tát khởi đầu của bà vào mặt Tuấn khiến cậu chết lặng. Tiếp theo là hàng chục chục cái tát, cái đánh mà bọn đầu gấu bà mang theo lẫn tiếng chửi rủa của bà. Tai tuấncũng nhoà đi, tê tái khắp người và không còn đau nữa. Chỉ một đau khổ trong Tuấn bỗng biến thành nỗi nhục nhã, mọi ngưòi xung quanh xúm lại chỉ trỏ. Một vài người trong công ti ra can ngăn và tiếng chửi cũng không ngừng.
- "Thằng khốn, thằng biến thái. Sao mày không chết một mình đi! mày chết đi, đồ khốn!"
Tuấn đã biết điều này với cậu xảy ra với cậu, kể từ khi mẹ Hoàng nhìn thấy cậu cùng Hoàng trên đường. Xe bà lao ngay đến trước mặt và quát to với Hoàng một tiếng, " Về nhà!". Nhưng hôm nay nó thảm hại và nhục nhã quá, Tuấn như nhoà đi ngay trong chính những gì đáp trả từ bà. Giưòng như người phụ nữ ấy còn rất tỉnh táo khi chửi, bà không ngừng chửi cậu nhưng cũng chả động gì đến con trai bà. Mục đích của bà là chỉ muốn thiên hạ biết Tuấn là đồ khốn, như để bảo tồn thanh danh cho mình. Trận đánh kéo dài mười lăm phút thì mẹ Hoàng ra hiệu ngừng, bà rủ trong ví ra một vài tờ tiền đáp xuống Tuấn đang quằn quại trên nền đất rồi bỏ đi, buông một từ "Biến thái" cuối cùng.
Sau trận đấy vẫn chưa đủ, ngay chiều hôm đó, bà một mình đến nhà Tuấn làm ầm ĩ lên. Bà bảo với bố mẹ Tuấn rằng Tuấn là thằng Bê-đê đã làm hỏng con bà. Sau một trận chửi cay đắng, chả cần nghe bố mẹ Tuấn nói gì lại. Bà bỏ về luôn, miệng thở phào sau một cuộc "triệt cỏ tận gốc".
- " Có lẽ nó không còn hại con mình nữa!"
- " Mình chỉ cần củng cố thằng Hoàng thôi!"
Người phụ nữ nhẩm thầm câu nói đó, thoáng thấy giấc mơ của mình. Bà thấy nhẹ hàng vô cùng.
Sau lần đấy Tuấn bị mất việc vì để náo loạn làm hỏng hình ảnh của công ti.
"Triệt cỏ tận gốc, rồi chữa bò nhà", mẹ Hoàng giơ cao khẩu hiệu đấy khi nói chuyện với cô em gái mình. Cô em gái bà vỗ tay tán thưởng, "Đúng là đừng có dây vào với con bà, đúng là chị trưởng trong nhà. Em phải học chị nhiều!". Tối hôm đó, một ông thầy cúng theo mẹ Hoàng vào nhà, Hoàng vẫn bị trói bủng beo và tím ngắt. Những câu niệm trú, tiếng múa, điệu trống vang dội cả ngôi nhà. khói hương nghi ngút sặc sụa. Hoàng cứ thế rên ư ử, đôi môi anh khô lại, mấp mé một từ.
- "xi...n...lỗ...i nhó..c! hức."
Nhờ kết hợp đa chiến thuật, tâm linh và y học, Hoàng chắc cũng đã tỉnh ngộ. Ngày Hoàng càng im lặng, không nói một từ nào. Tuấn cũng không còn gặp anh nữa mà anh cũng không dám gặp lại cậu.
Đến một ngày...
Mẹ Hoàng ép Hoàng đi với bà đến một nhà hàng, ở một chỗ ngồi, một bà mẹ khác cũng đang ngồi đợi cạnh con gái. Mẹ Hoàng cười tươi, rạng rỡ giới thiệu Hoàng.
- " Cháu tên là Mai đúng không. Hoàng nhà cô đây, gớm. Nghe thấy mẹ giới thiệu cho là mừng lắm!"
Hoàng cũng nhoà đi, nhìn người con gái trước mặt. Suốt cả hôm đó, anh vẫn im lặng như mọi ngày. Rồi những ngày sau, dưới yêu cầu của bố mẹ, anh bắt đầu học cách tán tỉnh một cô gái. Rồi cũng vào ngày đặc biệt với Mai, sau những ngày hẹn hò với Hoàng. Đó là nghe đuợc lời cầu hôn của Hoàng.
- " Mình cưới nhau, em nhé!"
Rồi một đám cưới tổ chức như bao đám cưới khác. Cỗ to, cô dâu xinh, chú rể đẹp. Giấc mơ của bà vẽ ra thêm sắc màu, bà cười tít mắt nhìn con mình lấy vợ, được tự tay mình sắm những sính lễ mang sang nhà gái. Đôi mắt sắc lẻm của bà và những đường nhăn đã nhẹ hẳn. Bà dặn dò con kỹ trong đêm động phòng, lòng xốn xang như Tết. Rồi sẽ có cháu trai, các cụ tự hào.
Hoàng đã biết dùng liều thuốc kích dục đầu tiên, những phút giấy khoái lạc trong phòng the mà Mai tưởng đó là phút giây đỉnh điểm của tình yêu đích thực. Chỉ khi nào tỉnh rượu và thuốc, Hoàng bàng hoàng chợt tỉnh sau một đêm tình với Mai. Lòng anh lại nghĩ về Tuấn, giọt nước mắt giấu giếm người nằm bên cạnh, Hoàng nhẩm thầm.
-" Tuấn!"
Những ngày sau đó...
Nặng những ám ảnh, Hoàng đã biết cùng bọn đàn ông đi nhậu. Anh sống trong rượu nặng, sống trong những phủ giấy không tỉnh. Anh đã biết chơi một con điếm đầu tiên và nhiều con khác. Về nhà sáng sớm, mẹ Hoàng trừng mắt lên quát tháo.
- " Cha mẹ thằng biến thái kia! mày đi đâu mà bỏ vợ con thế hả?"
Hoàng đứng một mình, cười ha hả, phả ra hơi rươu mạnh hất hàm vào bố mẹ mình.
- "Đi sàn nhảy, đi uống rượu, đi chơi gái. Sao nào, đàn ông chuẩn chưa? Mẹ kiếp!"
- " Cái gì!" mẹ Hoàng sững người, điêu đứng ngồi bệt xuống góc nhà ôm đầu. Thằng con bà dặt dẹo lên tầng, tiếng quát vẫn không ngớt. Chao ôi! Những giấc mơ!. Nó đưa người ta đến những nỗ lực mãnh liệt để đến với nó, nhưng sao với bà lại gian nan thế. Mai ngồi nhìn chồng mình, những ngọt ngào yêu thương của anh giờ như hoài nghi. Hương rượu nồng nặc khắp phòng, một thứ đậm cồn nhất mà anh uống để quên đi. Một sáng thức dậy, Hoàng thấy người đau khủng khiếp chả thiết ăn uống gì, da anh cũng héo hon và vàng rợp hẳn đi. Sau đám cưới, người ta đã biết thành thứ khác, một thứ gây khổ đau và một thứ phá hoại bao mộng tưởng của kẻ sắp đặt. Hoàng cũng chẳng bận tâm đến tình trạng của mình, cứ suốt ngày lao vào rượu mà quên đi. Mẹ Hoàng ngày càng sợ hãi mỗi khi con về, mọi công sức vun đắp của bà như công cốc. Sau cùng vẫn chỉ là những giọt nước mắt của Mai khi một mình nằm đợi chồng. Cô đã bắt đầu trải qua những cơn ốm nghén đầu tiên. Cô sắp mang trong mình người con của Hoàng.
Khi đã nôn ra máu, Hoàng mới đi bệnh viện. Khi nhìn vào kết quả của mình, mới chỉ nhìn thấy từ "Ung thư", Hoàng đã nín lặng, anh ôm mặt khóc rưng rức, rồi tiếp tục đọc lại xem mình có nhầm không?. Không nhầm lẫm gì nữa. Đến khi đáp bệnh án trong sọt rác. Hoàng bỏ đi, uống rượu suốt buổi chiều cho vơi cơn đau vừa dứt. Khi bóng tối bao trùm lên khắp cả, hắn lao xe đi trong đêm tối, hắn không về nhà. Hắn rẽ ngược lên con đường thân thuộc mà hắn đã chở Tuấn về. Nhìn thấy căn nhà riêng của Tuấn sâu trong hẻm. Hắn tựa mình ngồi bệt trước cổng.
Cũng trong đêm tối, một ánh đèn xe đến gần, đến giờ Tuấn với về nhà. Nhìn thấy hắn đang ngồi bệt trước nhà, cho tới khi nhận ra được Hoàng thì Tuấn cũng nhận được cái ôm từ hắn, cậu đẩy hắn ngã rụi.
- " Vì mày, vì mày mà tao phải lấy con mọn đó! Vì mày!" Hoàng vừa cười vừa nói. Trên mặt ậc nước mắt cay đắng.
- " Dẹp đi, đồ tồi, chỉ tại anh thôi. Anh quá hèn nhát để yêu tôi!" Tuấn đáp lại lạnh lùng.
- " Về đi!", Tuấn khinh mạn bỏ lại Hoàng bên ngoài. Hoàng ngẩn người rồi nói những câu nức nở.
- "Sắp chết rồi!"
Tuấn sững sờ quay sang, đôi mắt cậu bàng hoàng và nói.
- " Sao?"
- " Sắp chết rồi, bị ung thư giai đoạn cuối. Anh sắp chết rồi em ơi...hu...hu!". Hoàng đáp lại bằng những tiếng nấc rồi khóc oà lên. Hoàng vẫn thế, chỉ khóc với Tuấn và cũng chỉ Tuấn biết mặt Hoàng khi khóc.
- " Kệ anh!" Tuấn trả lời rồi dắt xe vào nhà, nhưng tay cậu run lên và khuôn mặt thất thần. Chiếc xe máy đổ xuống, cậu quay lại nhìn Hoàng đang ngồi bệt xuống khóc. Như một bản năng bị kìm hãm bao ngày, Tuấn quay lại ôm Hoàng vào lòng oà khóc.
- " Anh ơi! sao thế này? Anh ơi! em xin lỗi, em xin lỗi. Là lỗi của em! Anh ơi, sao lại thế này hả anh. Anh không thể thế được, anh ơi, em xin lỗi. Anh ơi, đừng đi nữa"
- Tuấn gào lên, đôi mắt cậu ậc nước. Hoàng cọ mặt vào ngực Tuấn như đứa trẻ, nhẹ hẳn đi. Hương cồn cũng không còn lên mũi anh nữa.
Đêm tối thăm thẳm một bâng khuâng, giờ đây nghĩ đến em anh chợt về. Khi mình không còn gì để mất.
Nghĩ đến em, thứ cuối cùng không phai nhạt trong anh.
Tách nước nóng bê đến bên cạnh, Hoàng nằm ườn trên ghế,Tuấn đỡ Hoàng dậy rồi cho anh uống. Cậu vẫn không ngừng khóc khi nhìn khuôn mặt vàng vọt khắc khổ của anh, anh gầy và yếu đi nhiều quá, trong miệng vẫn phảng hương cồn. Cậu khóc nhiều lắm.
- " Anh cởi hết quần áo ra, mùi rượu quá " Tuấn vừa nói vừa cởi hết quần áo Hoàng. Một thân hình trần trụi bệnh tật hiện ra. Tuấn đau xót vô cùng, cậu lau người cho anh mà cũng chả bớt khóc nữa. Có một khoảng im lặng giữa họ mà ngàn điều không nói hết. Hoàng nhìn Tuấn, khuôn mặt hờ hững yếu ớt thấp thoáng những giọt ngậm ngùi. Tại sao vậy? Hay tại thói quen ấy vẫn không thể mất đi dù chà đạp, khi đau khổ chỉ biết tìm về nơi quen thuộc.
Không màu mỡ nhưng ở đó có yên bình.
Đau khổ lắm rồi, ngậm ngùi lắm rồi, hối hận cũng đã buông xuôi. Cuộc sống có những điều lạ lùng, tưởng như người ta có thể chắp vá cho nó muôn vàn tội lỗi. Nhưng tại sao sau tất cả vẫn là tìm nhau, sau khi hối hận tất cả.
" Hộc...oẹ!", cơn khó chịu trong Hoàng thốc ra ngoài, anh nôn tháo ra người Tuấn. Tuấn không nói, vẫn cứ tiếp tục lau miệng và tiếp tục khóc. Hoàng im lặng, anh thấy nhẹ nhàng hẳn đi, cảm giác khi xưa chợt quay về. Tuấn rìu anh vào phòng ngủ khi anh đã sạch sẽ.
- "Đừng bận tâm nhé! Ngủ đi, không có gì đâu nhé! Ngủ đi!" Tuấn nói với Hoàng, giọng nhẹ nhàng hẳn đi. Đôi mắt Hoàng nhìn Tuấn, rồi lại rên rỉ.
-" Sắp chết rồi!"
- " Lảm nhảm vừa! Ngủ đi!" Hoàng vừa gắt lên rồi cậu hát, hát như những ngày trước Hoàng vẫn hay gẩy đàn Ghi-ta theo giọng hát đó. Những ngày yêu mơ hồ tan biến, họ mất nhau. Nhưng ngay trong lúc này, Hoàng thấy mình nhẹ nhàng vô cùng, dễ chịu hẳn. Khuôn mặt dần lặng xuống, đôi mắt lim dim khép hàng mi xuống nhè nhẹ, vừa trút bỏ trang phục khiến cơ thể thoải mái. Hoàng chìm trong giấc ngủ rất nhanh, đầu anh trống rỗng những gì xảy ra trong quá khứ. Tuấn nhẹ nhàng kéo chăn cho Hoàng, nhẹ nhàng ra phòng khách thu dọn. Đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ.
Bóng tối vẫn bao trùm tẩt cả, dài và xa vắng. Trong không khí chỉ nghe thấy những xào xạc ngoài đường. Hoàng tựa mình vào ghế Sofa, đôi mắt long lanh những ý nghĩ về quá khứ.
Cậu căm ghét anh.
Cậu sợ hãi anh.
Anh làm cậu đau khổ và sợ hãi mọi thứ xung quanh mình. Nhưng sao giờ anh quay lại. Sau gần đấy những gì cậu trải qua. Ngày mẹ Hoàng đến làm ầm nhà bố mẹ Tuấn sau khi đã hạ nhục cậu trước bao người. Mọi thứ tựa như cơn bão dập tan tất cả, bản thân cậu cho phép mình buông xuôi Hoàng, mọi đau khổ tự mình vượt qua. Cậu nghĩ anh sẽ hạnh phúc, nhưng "Hoàng ơi...!"
Tuấn không ngừng khóc, đầu vẩn vơ những ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu.
"Sao anh lại ra nông nỗi này? Sao lại tìm em. Em phải làm sao?". Khuôn mặt cậu vẫn không vơi dòng nước mắt. Đêm khuya mang bâng khuâng vào khắp cả. Khuôn mặt người trong phòng ngủ yên bình say giấc, không mơ. Chỉ nhắm măt, nhẹ tênh và hít thở trong cái bâng khuâng đấy.
Đêm qua, trời dần sáng. Bâng khuâng cất gót đi, ánh sáng rải qua khuân mặt Tuấn sau một đêm thức trắng.
Đã hơn 8 giờ sáng, Tuấn gọi điện cho quản lý xin phép nghỉ ốm. Tay cậu không ngừng trong bếp. Khi tiếng mở cửa trong phòng ngủ kêu lên, Hoàng khoả thân bước ra, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ có pha chút ý thức xung quanh mình.
- " Mặc tạm quần áo trên ghế đi, tôi đang nấu cháo!" tiếng Tuấn từ trong bếp vọng ra khi Hoàng vào phòng tắm rửa mặt. Đầu óc anh mơ hồ như bên trong đang cố nhớ lại những gì hôm qua.
Đồng hồ tích tắc điểm giờ đã muộn, nhưng họ không để ý đến. Hai người mỗi người một tâm trạng. Ăn xong tô cháo của Tuấn, đầu óc Hoàng khoan khoái. Cơn đau trong người đã dịu hẳn.
- " Tôi có điều muốn nói với anh!" Tuấn ngồi xuống cạnh Hoàng cất tiếng.
- " Xin lỗi vì mình say rượu, mình xin lỗi "Hoàng nói.
- " Không phải, hôm qua anh nói với tôi là anh sắp chết đó. Anh bị như vậy! Thật không?" Tuấn quay sang hỏi, nhìn thấy Hoàng cũng đang nhìn mình. Rồi Hoàng khóc.
- " Thật rồi, giai đoạn cuối rồi!"Hoàng ngập ngừng rồi nói tiếp. Câu nói vẫn như vậy cả khi tỉnh táo.
- "Sắp chết rồi!"
Một cú tát từ phía Tuấn làm Hoàng giật mình. Ngơ ngác nhìn Tuấn cũng đang khóc, ngập ngừng một lát Tuấn gào lên.
- " Tại sao lại nông nỗi này. Anh hạnh phúc lắm mà!..Anh có gia đình, có mái ấm như bao người mà. Tại sao lại sắp chết?". Hoàng chưa kịp phản ứng gì thì Tuấn lại gào tiếp một câu.
- "Đừng như thế! Em không muốn mất anh!" Tuấn gào lên rồi nức nở những nghẹn ngào. Tại sao chứ? Tại sao?.
Hoàng ngẩn người trong nước mắt, nhìn Tuấn. Hình Tuấn mờ đi khi anh khóc. Rồi họ lại ôm nhau.
Bế tắc hay chèn ép lùa xa, chỉ còn vỡ oà cay đắng. Tại một nơi, Mai đang mệt mỏi rã rời vì chờ chồng suốt đêm qua, Kỳ thai nghén đầu tiên khiến chị xanh xao hẳn đi. Mẹ Hoàng cũng đã nhận thấy con dâu mang bầu, đôi mắt mà dần trĩu nặng, con tim nhói đau. Bố Hoàng suốt ngày chửi thằng con bất hiếu, phá hoại nề nếp gia đình. Hai người đó đâu hiểu mà cũng cố vờ như không hiểu. Với họ, Hoàng vẫn là tội lỗi, một nỗi nhục mà mình phải sinh ra, chăm bẵm rồi công toi.
Mai bần thần nhìn phía khung ảnh vợ chồng, đôi mắt cô hờ hững lạ lùng. Từ ngày mới gặp Hoàng đến khi làm vợ anh. Mai nghĩ mình hạnh phúc khi hàng trăm món quà hình trái tim hay lời yêu mà anh luôn nói với cô mỗi khi hò hẹn. Giờ đây, mọi thứ anh mang lại khiến cho tình yêu lại thành một thứ. Chịu đựng. Cô chả cần để ý tới những lời vun đắp mơ mộng từ mẹ chồng, cay đắng với mình hiện tại, cô mệt mỏi.Nhìn xuống bụng mình, cô lại cố quên đi để khỏi suy sụp, một hi vọng nhỏ trong cô.
" Anh sẽ là cha, rồi anh sẽ khác!" cô thoáng nghĩ như vậy rồi ngả lưng xuống giường.
Ánh sáng ban ngày mang theo bao nhộn nhịp của cuộc sống, mọi suy nghĩ chỉ thoáng qua, không sâu sắc. Duy nhất tại một căn phòng, hai người đang ngồi im lặng. Trong họ vẫn giữ cho mình bao suy nghĩ.
- " Chiều nay, em và anh tới bệnh viện nhé!" Tuấn lên tiếng.
- "Để làm gì?" Hoàng quay sang hỏi. Tuấn chạm tay vào vai Hoàng rồi nói.
- " Y học bây giờ tiến bộ, họ có nhiều cách để chữa bệnh cho anh. Gia đình anh biết chưa?"
-" Chưa ai biết, mà không cần chữa. Anh biết trước rồi mình sẽ..."
-" Câm đi! Anh phải sống, bằng cách nào cũng phải sống" Tuấn chặn miệng Hoàng, sau cùng chính cậu cũng bàng hoàng khi Hoàng nói.
-" Sống để làm gì để quay về gia đình đó, chịu đày à!"
Tuấn uống một ngụm nước, thở dài, đôi mắt thâm cuồng nhìn sâu trong Hoàng. Cậu chạm tay lên bụng Hoàng rồi nói.
- " Còn đau không?"
- " Hết đau rồi!" Hoàng trả lời. Tuấn vẫn nhìn Hoàng rồi xoa tay lên khuôn mặt khắc khổ vàng vọt của anh, Tuấn ngập ngừng nói tiếp.
- " Phải sống chứ anh, dù sau này có đi nhưng cũng không hối tiếc. Anh có nhiều việc đấy..."
Hoàng im lăng nghe những điều Tuấn nói. Cả buổi sáng hôm đó, Tuấn nói với Hoàng nhiều, cố kìm mình không khóc, cậu dịu dàng thủ thỉ cùng anh.
Một nụ cười, một ngoặc tay.
Cuối chiều ngày ấy...
Hai người đàn ông trong bệnh viện bước ra, ánh sáng đã ngả màu và ánh đèn khắp nơi băt đầu sáng. Hoàng đã đồng ý với pháp đồ điều trị đầu tiên. Anh nhìn những ngả đèn, khu phố sáng, lần đầu tiêng anh nhận ra phố phường đẹp như thế. Vì những buổi chiều ngày trước anh toàn say xỉn, say mãi.
- " Về nhà sớm nhé anh, làm tốt nhé!" Tuấn quay sang anh mỉm cười.
- " Giữ lời hứa nhé, gặp lại em vào mỗi chiều thứ sáu" Hoàng nói.
Đây là lần đầu tiên người ta ở một bệnh nhân khi biết mình ung thư, một nụ cười rang rỡ như ánh sáng phố phường rực rỡ trong đêm.
Đã lâu rồi, Hoàng mới về nhà sớm, tươi tỉnh một cách lạ lùng. Bữa cơm tối trong nhà có anh. Mọi bất ngờ sau đó là hi vọng, hi vọng trong hạnh phúc. Tốt hôm đó, cả nhà Hoàng ăn cơm rất ngon. Hạnh phúc gia đình giản dị khi bất ngờ hi vọng thành hiện thực. Mẹ Hoàng trong bữa cơm hạnh phúc lạ kỳ. Bà không toan tính, không hoài nghi mọi điều gì nữa. Mai lần đầu tiên thấy chồng cười, nụ cười thật đẹp.
- " Hứ..!"
Trong bữa cơm, nhìn thấy đồ ăn, cơn ốm nghén của cô chợt trào lên. Hoàng quay sang nhìn vợ mình chạy vào nhà tắm.
- " Nó có bầu đấy!" mẹ Hoàng nói, giọng trầm xuống.
Hoàng bàng hoàng, lần đầu tiên anh biết vợ anh mang bầu. Miếng cơm nghẹ bứ trong cổ, cố dấu đi khỏi khóc. Anh lại tiếp tục và cơm.
- " Em có sao không?" Hoàng hỏi Mai khi cô quay lại bàn. Mai cảm thấy nhẹ đi cơn nghén, lòng cô rung lên cảm động. Lần đầu Hoàng gọi mình bằng em, khác xa ngày cũ toàn gọi tôi với cô.
Cuộc sống vẫn diễn ra, ban mai mang ánh sáng và màn đêm phố phường mãi không chìm nổi ánh sáng con người. Hoàng rời xa rượu, luôn chăm sóc gia đình hiện tại, quan tâm tới Mai đầu tiên. Cơn đau trong ngưòi thi thoảng lại về, nhưng bớt đau hơn lúc trước. Anh vẫn tiếp tục điều trị tại bệnh viện, đợt xạ trị đầu khiến tóc anh gần như rụng hết. Bỏ mặc qua thắc mắc của gia đình, anh gạt đi. Tiếp tục công việc và chăm sóc Mai.
- " Anh phải nghỉ ngơi, chăm sóc cho mình đi chứ!" Tuấn hỏi Hoàng, cậu và anh đều gặp nhau vào mỗi chiều thứ sáu. Mỗi chiều thứ sáu Tuấn đều dẫn Hoàng đi khám. Hoàng quay sang nhìn ngắm cốc sữa trên bàn, im lặng.
- " Em nói thật! Bệnh của anh đang tiến triển. Anh cần nghỉ ngơi, cần phải nhập viện để theo dõi thường xuyên. Đã đến lúc anh cần nói cho mọi người để an tâm chữa bệnh" Tuấn nhắc Hoàng, khuôn mặt cậu hiện ra sự lo lắng.
Hoàng nhìn thấy điều đó, anh đã đoán được những gì bác sĩ nói với Tuấn về Hoàng trong bệnh viện. Chỉ tại cậu động viên anh mà giấu đi, nhưng Hoàng biết tất cả. Anh hiểu rõ tình trạng mình hơn ai hết. Nhưng khi nhìn Tuấn, anh lại mỉm cười.
- " Anh biết rồi!" Hoàng nói
Cuối ngày thứ sáu, mọi thứ vẫn trôi chảy trong tuần. Riêng chiều thứ sáu, Hoàng thích ngắm nhìn phố phường rực rỡ ánh đèm từ trên cao cùng Tuấn.Nhưng ngày thứ sáu hôm nay, Hoàng bảo Tuấn chở mình vào nhà cậu.
- " Anh muốn nhờ em một việc!" Hoàng ngồi đối diện Tuấn.Tuấn ngừng chia thuốc cho Hoàng, lắng nghe.
Mai uống cốc sữa Tuấn mua cho mình, lòng hạnh phúc. Cô nhìn ngắm mình trong bàn trang điểm căn phòng vợ chồng. Trên gương, cô thật đẹp. Nhìn xuống bụng mình, cô mỉm cười thật tươi. Ngọt ngào bao quanh mình khi yêu thương quay về, tiếng nhạc bên tai từ chiếc phone dịu dàng. Hôm nay thứ sáu, anh vẫn nói mình có việc bận, phải về muộn vào ngày này.
Tại một căn phòng, nơi hai ngưòi tìm đến nhau trên một tình yêu vốn đã bị đổ nát từ lâu. Tuấn quay đi, nước mắt giàn dụa.
- " Anh về đây, hứa với anh nhé!" Hoàng mỉm cười, nhẹ bẫng. Anh ghé lại Tuấn thật gần.
- " Cho anh ôm em nhé!" giọng Hoàng như toả hơi ấm, Tuấn đẩy Hoàng ra. Vẫn đôi mắt ậc nước.
Hoàng nhẹ ôm Tuấn vào lòng, anh cảm thấy như nhận được từ thân hình ấy một chút bình yên và sức mạnh. Hôn nhẹ lên mái tóc của Tuấn, Hoàng nói.
- " Nhớ nhé! hì..hì! Ngoặc tay nào"
Chiếc Taxi chở Hoàng băng đi, anh đi vào con phố chính ngập ánh đèn. Hôm nay ngày thứ sáu, anh nói với người lái xe.
- " Tôi mở cửa xe ra nhé!"
Người lái xe gật đầu, tắt điều hoà. Tuấn mở cửa sổ xe. Hít một luồng gió từ ngoài vào. Đã đi trong tối phố phường sáng đèn, nhìn ngắm chúng. Bây giờ anh lại cảm nhận chúng trong hơi thở của mình.
Nơi anh đã qua những mộng tưởng lãng quên
Cuộc sống càng đi càng ý nghĩa!
Đi trong phố xá giờ anh mới cảm nhận hươg phố
Có bụi bặm lẫn những tiéng lao xao
...Ôi con người, con người
Sống để mang lại hạnh phúc cho nhau
...
Đến một ngày, trời nhẹ bẫng sau một cơn mưa.
Mai trở dậy, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Hoàng ôm bụng mình. Hôn một nụ hôn trên trán chồng, Mai thủ thỉ
- " Hôm nay Chủ nhật, dậy đi mình!"
Không thấy Hoàng trả lời.
Mai lay Hoàng, lay nhẹ rồi mạnh dần. Hoàng vẫn im lặng. Mai kêu lên. Hoàng thở yếu ớt nghe cả tim mình đang rung lên.
Hoàng đã không còn biết gì xung quanh nữa rồi!
Chiếc xe câp cứu đã chở anh và người nhà đã được nửa tiếng, sớm ban mai lùi xa. Mai ngồi ôm mặt khóc, trong người dữ dội khi nhận được từ giấy từ tay bác sĩ. Bố Hoàng ôm mặt khóc rưng rức. Còn mẹ Hoàng...
Hoàng tỉnh dậy yếu ớt sau một mũi tiêm của bác sĩ, bên cạnh anh là Mai. Hoàng nhìn xuống bụng Mai, ánh mắt long lanh. Anh nói từng câu yếu ớt với Mai.
- " Anh xin lỗi! Anh đã giấu mọi người. Em ơi, anh nghĩ cần phải nói cho em biết. Em hứa đi, rằng em sẽ không đau khổ chứ?.
Mai khẽ gật đầu,trước khi nhận được câu nói từ Hoàng
- " Anh là Gay! Anh xin lỗi..."
Như một lời tưởng nửa đùa nửa thật, Mai sững người một lúc, rồi cô im lặng cố không khóc nhưng sao vẫn nghe thấy tiếng nấc nhẹ trong căn phòng.
- " Nếu con trong bụng giống anh..." Hoàng nằm quay đi, không nhìn Mai. Mãi sau anh mới nói được câu rành rọt.
- " Em... sẽ ra sao?"
Mai không trả lời, cô đã biết được tất cả rồi. Một câu nói thôi, cô cố thở đều để bình tĩnh. Những ngày trong bệnh viện, khi cô chăm sóc Hoàng, câu hỏi mà anh luôn hỏi.
- " Nếu đứa con trong bụng giống anh. Em sẽ ra sao?"
Mai vẫn không trả lời, nói lảng đi, đợi nước mắt về khi một mình. Hoàng ở bệnh viện được một tuần, đến ngày sau thì Hoàng mất. Nhẹ nhàng va thanh thản, mẹ Hoàng nghe rõ câu nói cuối cùng của Hoàng.
- " Tuấn à! Tuấn ơi...nhớ nhé!"
Đám tang Hoàng, mọi tang thương bao trùm lên khuôn mặt từng người. Ở một góc rất xa, một người đàn ông nhìn đám tang từ xa. Tang thương mang trong đôi mắt.
Đôi mắt tang thương.
Câu nói cuối cùng...
Ngày Hoàng mất có heo may khắp ngả.
Tà áo bà rung lên khe khẽ.
Mẹ Hoàng vẫn ngồi yên, từ ngày Hoàng mất, bà già đi với tốc đô kinh ngạc. Đôi mắt bà trĩu nặng, không con sắc lẻm để lườm bất cứ ai như xưa nữa. Bố Hoàng suốt ngày dựa vào chân bàn thờ lảm nhảm một mình. Không khí gia đìng buồn và vắng, heo may về đã đậm nét từng những khuôn mặt u tối.
Họ không nói, căn nhà chỉ sáng đèn vắng tiếng người. Mai như chìm trong cái tĩnh lặng đó, tai chị vẫn văng vẳng tiếng nhạc từ tai phone. Kỳ nghỉ đẻ của chị sớm hơn, đã nghe tiếng chân đạp trong bụng. Mai khẽ xoa, dịu dàng.
Một đêm tối, Mai choàng tỉnh, trong người đau khủng khiếp. Cô sắp sinh, chiếc Taxi đỗ trước nhà chở cô tơi Khoa sản. Đến sáng, khi người đợi bên ngoài nghe thấy tiếng khóc hi vọng nhất của cuộc sống. Mọi u tối không thấy đâu, thay vào đó sự tươi vui rạng rỡ hẳn. Mai sinh con trai, bé đang ngủ khì bên cạnh mẹ.
Bé rất giống Hoàng, từ cái mũi hay khịt đến từng ngón tay và đặc biệt là cái trán giống hệt Hoàng mỗi khi anh vuốt tóc. Mai nhẹ nhàng, con mình thật giống anh.
Giống anh!...
Mai nhớ lại câu hỏi của Hoàng mà cô luôn trốn tránh. Khuôn mặt tắt hẳn nụ cười, khác biệt với không khí rạng rỡ khi bố mẹ Hoàng bước vào.
" Nếu đứa con trong bụng giống anh...!"
Mai cũng không biết nữa, cô nhìn ra ngoài trời, đã sáng hẳn mà lòng chằng chịt bao điều. Rồi đến một này, trong heo may càng lúc càng lạnh, một dáng hình trong heo may đó đến bệnh viện tìm Mai. Mai đang ngồi cho con bú, ngạc nhiên khi một người đến thăm mình. Đó là Tuấn.
- " Chào chị!" Tuấn chào Mai rồi ngồi xuống ngắm nhìn đứa bé. Cậu cười dịu dàng, rồi xin phép Mai.
- " Cho em bế bé nhé! Bé thật giống anh Hoàng"
- " Cậu là...?" Mai không khỏi ngạc nhiên hỏi Tuấn. Gió heo may thổi bên ngoài lạnh gí. Họ ngồi nói chuyện một hồi lâu, bé con nép vào ngực Tuấn, cậu nhìn bé ấm áp.
Mai đã biết cậu và Hoàng ngày cũ, Mai biết tất cả. Tuấn lôi từ trong túi một hộp giấp đưa cho Mai, Mai mở ra xem. Một sổ tiết kiệm với số tiền lớn, một bức thư và một hộp nhỏ bên trong có chiếc vòng đeo chân cho em bé. Mai mở bức thư xem, một không khí im lặng xung quanh họ. Chỉ có ánh mắt dịu dàng của Tuấn vỗ về em bé khiến em ngủ rất ngoan trong vòng tay cậu. mai đọc đi, địc lại rồi ngẩn người một hồi. Chỉ cuối bức thư là một vài dòng nhoè đi những giọt nước mắt mà Hoàng khóc khi viết.
"...
Tuấn là người anh vẫn yêu thương, cả khi anh chết. Anh xin lỗi, anh không thể quên được Tuấn. Nhưng người mà anh luôn dõi theo để phù hộ là em và con. Em đừng buồn, hãy kiếm cho mình một người chồng tổ, một người cha tốt hơn anh. Em nhé!
..."
Mai ngẩn người đi, Tuấn nhìn cô đầy thấu hiểu. Cậu ngắm đứa bé nâng niu, tay bé năm chặt ngón tay cậu, Em bé thật giống Hoàng, Tuấn nghĩ vật rồi chợt nói.
- "Đặt tên bé là..Hoàng Tiến nhé chị!"
Mai quay sang nhìn Tuấn, cô không trả lời, khi cậu chào cô rời đi. Mai ôm con vào lòng hỏi Tuấn.
- " Sao anh Hoàng lại gặp anh? Anh ấy đã bệnh tật như thế nào?" Mai hỏi.
Tuấn quay sang, mỉm cười.
- " Không có gì hết, nhưng Hoàng là một người chồng, một người cha tốt" Tuấn trả lời rồi bước đi, đôi mắt rơm rớm khi nghĩ về ngà trước, một ngày thứ sáu.
- " Anh không biết mình trụ lại bao lâu nữa. Chắc cũng không nhiều, anh có một cái hộp. Khi nào anh chết, em nhớ chuyển lại cho cô ấy nhé" Hoàng quay sang nhìn ra ngoài, lau nước mắt. Rồi cậu quay sang nhìn Tuấn đang khóc, anh cười
- " Em vẫn đẹp như lúc anh làm quen nhỉ"
Tuấn không trả lời.
- "Đừng như anh đã làm nhé, hãy sống với chính mình đi em. Em sẽ có người đàn ông tốt". Hoàng đến gần Tuấn rồi nói
- " Hai người đàn ông vẫn có thể yêu nhau... cả đời...hạnh phúc"
***
Mùa xuân về...
Mai đi xe máy dọc phố phường sắm Tết, cô địu con trên người. Rẽ vào công viên nơi Hoàng tở tình với mình đàu tiên. Mọi loài hoa ven đường nở sắc thắm, không khí tấp nập và ấm áp. Mai thấy dễ chịu hẳn đi, cô ôm con đang ngậm móng tay địu trên lưng. Nói một câu.
- " Anh ơi! sẽ vẫn là niềm tự hào khi con mình giống anh!"
Năm năm sau... Vào một buổi sáng
- " Hoàng Tiến, trời ơi mặc cái áo vào giùm mẹ đi. Cứ nghịch thôi!" Mai giục con, thằng bé lại mè nhoe.
- "Ứ ừ, áo này xấu lắm, áo kia cơ!" Bé vừa nói, tay loay hoay đồ chơi đang cầm.
- " Cái đó đã khô đâu, mặc và là con giun có ngoáy nách đó!" Mai xỏ áo cho con và nói " Mặc vào rồi đi con, muốn xem chú Tuấn của con hôm nay có xinh đẹp không?" Mai vừa mặc đồ cho con rồi bế con chạy vội xuống tầng
Hôm nay là một ngày đặc biệt, đám cưới Tuấn với anh chàng cùng công ti. Chiếc Taxi đưa, nhìn thấy Tuấn mặc một bộ vest trắng cài hoa, bên cạnh là một người con trai mặc vest đe, lịch lãm. Anh ta cười cười cầm một bông hồng cài lên tai Tuấn.
- " Trêu người ta vừa thôi...hứ! Liệu đó à!" Tuấn gắt lên sau rồi quay ra khi có tiếng gọi.
- " Chú Tuấn!!" bé Hoàng Tiến chạy lại chỗ cậu, đằng sau là Mai.
- " Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc!" Mai rạng rỡ chúc mừng, rồi chỉnh lại bó hoa trên tay Tuấn.
- Tuấn quay sang nhìn chú rể của mình, nguýt một cái.
- " Còn tuỳ! nhìn mặt thế này thôi chị ạ. Đáo để lắm!"
Chú rể thẹn thùng không nói gì, khuôn mặt anh đở nựng ròi bế bé Hoàng Trung lên ôm.
Nguyên Minh _1997