Kiên vít ga đều, chiếc xe máy đưa hai người lướt nhanh trên con đường quốc lộ thẳng tắp, gió từ cánh đồng của một ngày hè mát mẻ hiếm khẽ hoi lùa vào mặt và tà áo làm anh thấy trong lòng lâng lâng và buồn man mác. Anh nghe hương cỏ dại của đồng quê vòng quấn vào tà áo, và hương nồng của lúa mới gặt bay quanh suy nghĩ của anh, hương vị của đồng quê thấm vào suy nghĩ anh, làm anh hồi tưởng rất nhiều về tuổi thơ đang được tái hiện trong đầu óc mình như một cuốn phim quay chậm. Gần 9h sáng, ánh nắng sau cơn mưa đêm qua bắt đầu vẽ lên trên nền trời những mảng màu sáng dần.
- Sắp đến nơi rồi phải không ạ? - Giọng Thư nhẹ nhàng hắt lên từ phía sau cũng không khỏi làm Kiên giật mình, vùng vẫy thoát khỏi những suy nghĩ mơ hồ và miên man.
- Ừm, sắp đến rồi em, đây là quê hương anh. Trong lòng anh, nó là một nơi trù phú, giàu tình yêu thương và tuyệt đẹp – Kiên nói bâng quơ, thú thật anh không nghĩ ra điều gì hơn để nói với Thư lúc này, hình ảnh của quê hương nhắc nhớ với anh quá nhiều về thứ gọi là quá khứ.
Khác hẳn với lòng Kiên, Thư thấy được cảm giác bối rối và hồi hộp hiện hữu trong lòng mình, nàng mở túi ra, soi gương và nhìn vào đồng hồ trên điện thoại. Kiên là mối tình đầu của nàng, hai người đã hẹn hò một cách ít công khai trong vòng hai năm rồi, đây là lần đầu tiên Kiên đưa nàng về gặp bố mẹ anh. Nàng đang thầm tưởng tượng ra bố mẹ và em trai anh sẽ trông như thế nào. Thư lặng im và thở khe khẽ, nàng nghe tim mình đập mạnh, mùi hoa oải hương phả ra từ cơ thể Kiên gợi trong Thư nhiều xúc cảm, những cảm xúc yêu thương, nhiều thêm nữa động đậy và run run trong lòng Thư một cách mãnh liệt.
Kiên không nghĩ đến Thư, anh không quay đầu lại, đôi mắt anh nheo nheo bởi ánh nắng và những dòng suy nghĩ đầy lên trong anh như nước triều cuốn, Kiên rẽ vào một con đường nhỏ xuyên giữa cánh đồng, và chạy dọc con đường là những cây cau thẳng tắp trông xa như một đường viền duyên dáng. Kiên lái xe đi vào không sâu, và đỗ lại ở một ngôi nhà cấp 4 nhỏ bé nằm giữa một khu vườn rộng lớn và xanh mướt, toàn là những cây cối đang trỗi dậy sau cơn mưa và vươn mình đón ánh sáng. Kiên đỗ xe lại, đưa tay mở then chốt ở phía trong cửa, Thư thấy lòng nàng xách túi quà đã chuẩn bị sẵn và bước vào trong sân một cách e dè.
Sân nhà được lát gạch bát đã phai màu, và mảnh vườn trước nhà được trồng rất nhiều hoa hồng rất đẹp. Vườn hoa hồng với nhiều màu khác nhau đang lung linh dưới ánh nắng, và mùi hương của những bông hồng được nở trong tự nhiên dội lên thơm ngát. Thư không giấu được hồi hộp khi ngần ngừ chờ đợi Kiên để cùng bước vào căn nhà. Một bác trai tuổi quá trung niên, mái tóc hoa râm, dáng người mảnh nhỏ rất giản dị chạy ra đón 2 người. Vừa nhìn thấy Kiên, bác trai nở nụ cười tươi và khẽ vẫy hai người.
- Kiên về rồi à con? Bạn con đây à?
- Cháu chào bác – Thư cúi đầu rất kính cẩn.
- Hai con vào nhà đi.
Kiên và bác trai nói chuyện rất lâu, toàn những câu chuyện về những ai Thư không hiểu, nàng đưa mắt nhìn quanh những đồ đạc được bài trí trong nhà và trong mắt của hai người đang ngồi gần nàng. Nàng bắt đầu suy nghĩ về những lời nói của Kiên về gia đình mình, rằng bố mẹ anh đều là doanh nhân, và đây có vẻ như là một gia đình làm nông nghiệp, bao quanh ngôi nhà này là đồng ruộng và vườn tược rất sum suê.
- Trung chưa được nghỉ hè hả bố? Hôm qua em vừa gọi điện rủ con đi đánh bóng bàn.
- Nó chưa, đang thi nốt mấy môn cuối, nó nói đi học xa, nhớ nhà lắm, lúc nào cũng muốn về gặp bố mẹ – Bác trai lại cười.
Thư thấy bối rối, vì theo lời Kiên kể thì anh có em gái chứ không phải em trai, người mà Kiên gọi là bố này, khiến Thư hoài nghi. Thư nhìn quanh, ngôi nhà ba gian, được bày biện rất đơn sơ, có điều, trên tường được treo một cây vĩ cầm làm nàng rất chú ý và buột miệng hỏi.
- Bác ơi, nhà mình có ai chơi vĩ cầm hả bác?
Câu hỏi có chút ngây thơ của Thư làm bác trai lộ rõ vẻ bối rối. Kiên đã nhanh chóng chen vào.
- Đó là đàn của anh, anh đã chơi khi nhỏ.
- Tại bây giờ anh toàn chơi ghi ta.
- Ừm – Kiên hiền hậu.
- Bố ơi, con đưa Thư đi một lát bố nhé.
- Ừ, bố xuống bếp nấu cơm, lát hai đứa về ăn cơm.
- Không, bố để lát nữa chúng con về sẽ nấu. Mà mẹ sắp về chưa hả bố, con muốn đưa Thư đến chào mẹ.
- Sắp về rồi, giờ này sắp vãn chợ rồi mà con. Người đàn ông nhìn Kiên và Thư thật âu yếm. Thư thấy trong lòng vui vui, nàng nhoẻn miệng cười thật hồn nhiên.
Kiên dắt tay nàng đi qua cánh cổng màu đỏ có giàn hoa giấy xinh xinh, trời nắng hồng tươi, và hơi ẩm từ không khí bay lên theo từng cơn gió nhẹ, Kiên siết chặt tay Thư, đưa nàng đi trên những thửa ruộng đã được cấy, mà lúa non đã vươn lên mơn mởn, nhìn thật thích mắt. Thư ngước nhìn Kiên, chàng trai mà nàng yêu, rực rỡ dưới ánh nắng, Kiên đẹp và cao lớn như một bức tượng sáp. Ánh nắng làm Thư nhìn rõ gương mặt anh, và nhận ra, trên gương mặt anh hiện rõ một vẻ buồn rũ và trầm ngâm.
- Đó không phải là bố anh, và cũng không phải là nhà anh đúng không? Thư bối rối.
Kiên mỉm cười, nhìn Thư, buồn bã:
- Em đúng rồi. Đó là bố nuôi của anh. Chiều nay anh sẽ đưa em về gặp bố mẹ anh. Vì bố mẹ nuôi của anh, họ muốn gặp em.
Hôm nay, đi với Thư anh không nói nhiều như mọi ngày, ký ức của ngày xưa đang quay về làm Kiên buồn bã. Anh đang đưa Thư đến thăm mộ của Cầm, mối tình đầu của anh. Với ai cũng vậy thôi, mối tình đầu là mối tình sâu nặng để khắc ghi. Kiên còn nhớ những tháng ngày anh còn ở bên Cầm. Cầm không hẳn là một cô gái đẹp, nhưng trong cô, có nét tinh khôi, dịu dàng hiếm có.
Cầm và anh học chung lớp với nhau từ nhỏ. Chính vẻ đẹp tâm hồn của Cầm đã làm anh đắm, anh còn nhớ, hồi nhỏ, Cầm hay để tóc dài, mái tóc không thẳng, mà loăn quăn, Cầm có nước da trắng ngần, trông nàng mỏng manh, nàng hay mặc áo trắng. Mỗi sáng sớm, Kiên hay thấy Cầm ở giữa vườn hoa, nàng đẹp tựa hồ một con bướm trắng. Kiên yêu nàng được gần 3 năm, thì vấp phải sự phản đối gay gắt của gia đình. Bố mẹ Kiên đều là doanh nhân thành đạt, họ muốn anh kết hôn với con của bạn mình để siết chặt mối quan hệ của mình, chứ không muốn làm thông gia với gia đình một nông dân bình thường.
Kiên vẫn nhớ những tháng ngày cùng Cầm đi bộ vòng quanh cánh đồng này, hay những vườn hoa hồng rực nắng, những vườn cây ăn quả sum suê của gia đình Cầm. Anh đã cùng Cầm đi khắp nơi, trải qua bao nhiêu vui sướng, đau khổ. Cầm không giỏi về âm nhạc, nhưng rất chăm chỉ, những đêm dưới trăng, anh thường trốn nhà đến gặp Cầm, anh dạy nàng chơi vĩ cầm, yêu Kiên, Cầm đã cố gắng học đàn, và chơi đến khi giỏi như một nhạc công. Kiên thấy trong tưởng tượng, sau bao nhiêu năm rồi, hình bóng của Cầm vẫn còn vẹn nguyên trên cánh đồng này, vẫn màu áo trắng tinh khôi ấy, và vẫn nụ cười trong veo và đầy hy vọng, cho đến phút cuối anh gặp Cầm. Nàng vẫn nở nụ cười trong veo ấy. Quá khứ là một vết thương trong anh, mãi mãi còn đau, mãi mãi thổn thức và bất tử.
Kiên còn nhớ, thời điểm đó là đầu năm Kiên và Cầm học lớp 12. Hai người vẫn hay ngồi trên cánh đồng này. Hai người cùng thức dậy và tìm gặp nhau trong ánh bình minh, đến chiều, khi tan học, hai người lại cùng nhau đứng đợi hoàng hôn buông, đêm đến, anh lại nắm tay Cầm ngồi nhặt ánh trăng rơi trên sông.
- Cầm à, năm nay anh sẽ đi học Quản trị kinh doanh của trường Kinh tế quốc dân.
Cầm nhìn Kiên âu yếm, khẽ nắm lấy bàn tay anh.
- Dù anh có đi đâu, làm gì, em luôn ủng hộ anh mà.
- Thế còn em, em có định đi học để trở thành một bác sĩ như em mong ước không?
- Dạ không - Cầm cúi mặt, xấu hổ - Bố nói muốn em ở nhà chăm vườn với bố mẹ, bố mẹ em không có đủ tiền để nuôi em trong ngần ấy thời gian - Cầm lại nhìn xa xăm - Nên là thi tốt nghiệp xong, em sẽ không thi đại học. Kiên à, anh có thất vọng vì em không?
- Không, anh không bao giờ thất vọng vì em cả, chỉ cần em tin và yêu anh. Anh sẽ đi học để trở thành một doanh nhân tài giỏi, anh sẽ quay về cưới em làm vợ. Anh hứa đấy, nhất định anh sẽ quay về.
Cầm rớt nước mắt, nàng khóc, nàng ôm ghì lấy và cảm nhận thấy tình yêu đang nồng thở, tràn trề trên khuôn ngực vạm vỡ của Kiên.
- Kiên à, dù có thế nào, em sẽ đợi anh quay về, nhất định em sẽ đợi anh quay về.
Kiên lại nhớ về quá khứ, anh có cảm giác như Cầm lại đang ở gần anh, rất gần anh, anh đảo mắt nhìn quanh cánh đồng hoang vắng bóng người, để tìm Cầm, nhưng quanh anh chỉ có Thư. Thư im lặng, khẽ ngắm nhìn cái bóng của hai người đổ xuống cánh đồng, khi nắng còn ấm. Thư thấy bàn tay Kiên ấm, ướt đẫm mồ hôi và thỉnh thoảng lại run run lên vì xúc động. Kiên đeo kính đen để che đi đôi mắt đang ướt nhòe vì nước mắt khi nhớ lại mối tình đầu. 5 năm trước đây, Kiên đã từng nắm tay Cầm đi trên cánh đồng này, niềm hạnh phúc trong hai người tỏa ánh rồi kết tinh thành những lời thề nguyền sẽ quay về tìm lại nhau, bất kỳ giá nào.
Cái chết đột ngột của Cầm đã làm đảo lộn và kết thúc tất cả. Kiên nhớ, Kiên đã ôm cái xác trắng bệch của Cầm và khóc cho đến khi tâm hồn chết lặng. Anh thấy thể xác và tâm hồn đau như bị ai giết chết. Nhiều ngày sau đó với Kiên là chuỗi ngày nín lặng và tê dại. Anh bắt đầu uống rượu và hút thuốc để tìm quên và tự dày vò bản thân. Những đêm trăng sáng, dát bạc lên dòng sông và những ngọn cây trĩu quả, Kiên thường đi lang thang trong đêm, và trong nỗi nhớ Cầm càng lúc càng trào lên đau đớn.
Kiên thường không ngủ được mỗi đêm, anh đến mộ của Cầm và chơi đàn vĩ cầm cho Cầm nghe, nói chuyện với Cầm và ngắt những lá cỏ trên mộ của nàng và bỏ vào miệng. Cũng có lúc Kiên nằm nổi trên dòng sông và nhớ lại những khi được đi bơi cùng Cầm, cho đến khi người ta nhìn thấy và lôi anh lên bờ vì nghĩ anh định tự tử.
Không chịu đựng được cảnh suy sụp và đau khổ của con trai, bố mẹ Kiên gửi anh vào trại tâm thần. Khi tỉnh lại, Kiên một mực đòi về và đánh lại những bác sĩ đang có ý định ngăn cản anh. Cho đến khi bố mẹ của Cầm đến nói chuyện với anh, họ muốn nhận anh làm con nuôi. Kiên đã khóc và sụp lạy, mà miệng chỉ nói một câu khó hiểu:
- Là con không tốt với Cầm, là con có lỗi với bố mẹ.
Từ đó, Kiên chuyển đến ở nhà Cầm cho đến khi anh trúng tuyển đại học và ra Hà Nội học. Anh rất mực kính trọng bố mẹ của Cầm, họ là những người nông dân hiền lành, hồn hậu và thương người. Sau khi Cầm mất đi, họ cũng rất ám ảnh và đau buồn, họ đã ở bên nhau để đùm bọc và che chở cho nhau...
Kiên đã sống những năm tháng sinh viên chật hẹp, cô đơn và buồn tẻ, cho đến khi anh gặp được Thư. Một cô gái đẹp và hiền hòa như một dải mây trắng và một tâm hồn trong vắt, nhạy cảm và tinh tế. Thư chính là chiếc cầu, là liều thuốc cứu thoát anh khỏi những ám ảnh trong quá khứ. Kiên không bao giờ kể quá nhiều về quá khứ cho Thư nghe, đối với anh, quá khứ ấy là một vết thương không bao giờ liền miệng, mỗi lần nhắc lại chỉ khiến tâm hồn và thể xác Kiên thêm đau đớn và dày vò, đã có lần Thư hỏi Kiên, nhưng Kiên thường lảng tránh và che giấu. Anh đã trưởng thành nhiều sau cái chết của Cầm, và so với ngày còn bên Cầm.
Kiên hay đưa Thư đi khắp nơi trong thành phố, cùng Thư ngắm bình minh lên trên sông, ngắm hoàng hôn phản chiếu trên hồ Gươm cổ kính và trên đền Ngọc Sơn trầm mặc. Kiên siết tay Thư trên những đồi thông rì rào trong gió, hay những dòng sông tĩnh lặng, vắng bóng thuyền trôi. Kiên không chơi vĩ cầm nữa, mà chơi guitar, anh tham gia một câu lạc bộ guitar dành cho những người trẻ tuổi. Mỗi khi có thời gian, anh thường đưa Thư đi khắp nơi, như để trốn tránh những cảm xúc buồn bã sẽ đầy lên trong anh khi anh ở một mình. Và hai người vẫn vui vẻ dạo chơi ngay cả khi bị thám tử mà bố mẹ Kiên thuê, theo dõi, truy đuổi. Thư là một cô gái nhạy cảm, nàng sợ Kiên tổn thương, nên chẳng bao giờ nàng hỏi về quá khứ hay nhắc nhớ gì, nàng không muốn gợi thêm cho anh những đau lòng, và sợ nỗi đau ấy sẽ siết chặt lấy anh.
Trời đổ về trưa, mặt trời càng lên cao. Kiên vẫn nắm chặt tay Thư, trong lúc đầu óc còn băn khoăn với những suy nghĩ mông lung, anh cúi nhìn vẻ mặt của Thư và hỏi nàng:
- Thư, nắng rồi, em có mệt không?
- Em không, anh mệt à?
Kiên nắm tay Thư, đi hết bờ ruộng thẳng tắp trên cánh đồng rộng mênh mông và xanh mượt màu lúa non. Gió đồng rì rào thổi, quấn quanh tà áo của hai người, và trêu đùa tóc Thư xanh mượt. Đi thêm một đoạn nữa, trước mắt hai người là những ngôi mộ được xếp gần nhau, khá thẳng hàng và ngay ngắn, đây là khu nghĩa địa của người dân trong vùng. Thư thoáng chút bối rối, nàng nhìn Kiên, rồi nhìn về phía những ngôi mộ, tỏ ý không hiểu, nhưng ánh mắt nàng rất buồn bã. Kiên dừng lại ở một ngôi mộ đã được sơn màu trắng, của một cô gái tên Cầm, sinh cùng năm với Kiên. Kiên lặng lẽ, tháo kính đen ra, lau làn nước mắt trên đôi mắt đỏ hoe. Anh đặt trên mộ Cầm một đóa hoa hồng bạch thơm ngát.
- Cầm, anh tốt nghiệp rồi, anh đã quay về như lời ước hẹn – Kiên nói khe khẽ. Rồi bỗng chốc anh quay sang, nhìn sâu vào mắt Thư, mãnh liệt hơn:
- Thư à, nghe anh này, anh rất yêu em, và muốn lấy em làm vợ, từ ngày chúng ta yêu nhau đến giờ, em chưa bao giờ hỏi về quá khứ của anh, anh biết em không muốn làm lòng anh thêm rạn vỡ và đau khổ. Đây là điều duy nhất mà anh giấu giếm kể từ ngày ta yêu nhau, anh muốn kể cho em, để em hiểu rằng, anh chân thành với em, và muốn là bạn tri kỷ với em cả cuộc đời của anh - Thư nhìn Kiên, dường như cũng hiểu được điều gì, nàng rưng rưng nước mắt, giọt nước mắt vỡ òa trên môi nàng đầy lắng như giọt châu.
- Cô ấy là Cầm, là con gái của bác trai đó, là mối tình đầu của anh, và từng là người mà lòng anh yêu thương nhất, cô ấy đã mất trong một tai nạn cách đây 5 năm. Và Thư à, mẹ anh là người gây ra tai nạn đó - Kiên cúi mặt, khi nghĩ về những thời khắc đó lòng anh lại quặn thắt, anh lại chảy nước mắt.
- Vì sao lại là mẹ anh? - Thư ngạc nhiên.
– Bà đã uống rượu và say xỉn sau những đàm phán bất thành để mua lại một công ty lớn. Bà đã lái xe trong tình trạng mất tự chủ và đâm vào một cô gái đi xe gắn máy bên đường, anh thật không ngờ, đó lại chính là Cầm.
Quá khứ thức dậy và hiện hữu trong đầu Kiên thành những cảnh tượng thật đau đớn. Kiên nhớ, đó là một đêm mùa đông rất lạnh, anh ngồi trên bàn và làm những bài tập tích phân. Bỗng có điện thoại của mẹ.
– Mẹ ạ - Kiên nhấc máy.
- Kiên à, con dùng GPS đến chỗ mẹ được không? Mẹ xảy ra chuyện rồi - Chỉ nghe có thế, Kiên lao đi trên chiếc xe gắn máy như một cơn gió, phương tiện GPS báo hiệu chiếc xe và mẹ anh đang nằm ở một quãng rất vắng ở đường quốc lộ. Chưa đến nơi, Kiên ngầm hiểu được vấn đề, chiếc xe con của mẹ anh đang đứng lại trước một chiếc xe gắn máy đổ kềnh, khiến những bông hoa hồng đỏ bay tung ra, vương vãi trên mặt đường. “Trời ơi, là hoa hồng đỏ” - Kiên chột dạ, nhủ thầm. Kiên đỗ xe gần vụ tai nạn.
- Mẹ, mẹ có sao không? Có chuyện gì vậy?
- Kiên à, mẹ… mẹ đã lái xe trong khi say – Kiên còn ngửi thấy hơi thở mẹ nồng nặc mùi rượu mạnh – Mẹ đâm phải cô ấy rồi.
- Cô ấy? Kiên hoảng hốt
- Phải - Mẹ Kiên khóc, quay đi.
Kiên vội vã chạy đến, lay lay cái xác nằm bên đường với những vệt máu đang thâm đen lại vì trời lạnh.
- Cầm, Cầm ơi, em có sao không? Vì sao người em lại nhiều máu thế này? Em tỉnh lại đi, nhìn anh này, anh đến rồi, anh Kiên đây. Đừng nhắm mắt như thế, đừng làm anh sợ, em biết là anh là kẻ nhút nhát mà. Em đau lắm phải không? Cầm ơi, em hãy cố lên, anh sẽ đưa em vào bệnh viện, rồi em sẽ tỉnh lại mà. Em đã hứa với anh những gì? Em còn nhớ không? – Ôm lấy cái xác bất động, Kiên khóc òa. Những cánh hồng tung ra từ hoa hồng trong thùng hoa của Cầm cũng thâm đen lại, Kiên tin đó là vì máu của Cầm.
- Mẹ ơi, mẹ làm chết cô ấy rồi. Tại sao lại là cô ấy? Tại sao lại là người yêu của con. Mẹ... Tại sao?
Mẹ Kiên đong đầy nước mắt, tiến lại gần:
- Mẹ biết mẹ có lỗi với con, con gọi cho cảnh sát đi - Bà quay mặt đi.
Kiên thoáng suy nghĩ và quay đi, nhìn vào trong khoảng không đen đặc. Anh lau nước mắt và vùng dậy. Anh nâng mẹ dậy, và đưa chìa khóa xe gắn máy cho mẹ.
- Mẹ hãy cầm lấy và về công ty đi. Chuyện ở đây, con sẽ lo. Con đã mất Cầm rồi, con không muốn mất thêm mẹ.
Nói rồi, Kiên vào xe ô tô, quay ngược lại, phóng nhanh trên đường quốc lộ, mất hút. Nguyên nhân của vụ tai nạn đã không được phát hiện.
Thư thấy lòng đau nhói, long lanh nước mắt nhìn Kiên, cô siết tay Kiên thật chặt.
- Chuyện xưa của anh em biết từ lâu rồi, em không muốn nhắc nhớ, vì không muốn khơi dậy thêm nỗi buồn trong anh, em không muốn làm anh đau lòng.
Nàng rút trong chiếc túi nhỏ, lấy ra một chiếc urgo, có một hình trái tim màu đỏ được nàng vẽ lên miếng urgo, đưa vào tay Kiên. Thư nắm tay Kiên lại, cúi xuống, hôn lên tay Kiên.
Mặt trời biến mất, mây đen kéo thật nhanh, Thư nghe ào ào những cơn gió thổi, trời lại âm u, lại mưa...