Đã mấy ngày nay, tiểu hòa thượng Tuệ Năng ngồi một mình im lặng trong chùa, ủ rũ chẳng nói gì. Sư phụ đã nhìn thấu tâm tư trong đó, cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười dẫn đệ tử ra khỏi chùa. Ngoài cửa lúc này, tiết trời đang độ xuân sang, cảnh xuân quang đãng đẹp tươi.
Sư phụ vẫn lặng im không nói mặc cho cảnh xuân bày ra trước mắt, chỉ lặng lẽ ngồi xuống tĩnh tọa. Xa xa, trời đất tràn ngập sắc xuân, không khí trong lành, cỏ cây xanh biếc, sông nước miên man, vài chú chim nhỏ tung tăng bay nhảy, cảnh sắc thật khiến lòng người lay động.
Tiểu hòa thượng có chút buồn bực, không biết rốt cuộc Sư phụ có ý gì khi dẫn mình đến đây. Đến quá trưa Sư phụ mới đứng lên, vẫn chưa nói câu nào, cũng chẳng làm gì hết, mà dẫn tiểu hòa thượng trở về chùa. Vừa đến cửa chùa, Sư phụ đột nhiên bước lên phía trước một bước, khóa hai cánh cửa gỗ lại và nhốt tiểu hòa thượng ở bên ngoài.
Tiểu hòa thượng không hiểu ý đồ của Sư phụ nên đành ngồi trước cửa ủ dột. Chẳng mấy chốc trời đã tối sầm, sương mù bao phủ bốn bề, len lỏi khắp núi rừng, sông suối. Cảnh vật phút chốc trở nên mờ ảo.
Lúc này, Sư phụ ở bên trong mới gọi tiểu hòa thượng vào.
Sư phụ hỏi: “Con thấy cảnh tượng bên ngoài thế nào?”
Tuệ Năng đáp: “Thưa Sư phụ, toàn là đen thui.”
“Còn gì nữa không?”
“Thưa không còn gì hết!”, Tuệ Năng trả lời.
“Không đúng, bên ngoài còn có gió mát, cỏ xanh, hoa thơm, suối biếc; tất cả vẫn ở đó đấy thôi!”
Tuệ Năng liền tỉnh ngộ và hiểu ra nỗi khổ tâm của Sư phụ, u minh bao phủ trong lòng mấy ngày nay lập tức được quét sạch.
Cuộc sống vẫn thường như vậy, có người cả ngày sống trong ủ dột, không phải vì cuộc sống của anh ta không có mùa xuân, mà là vì cái tâm ảm đạm của anh ta từ lâu đã đóng lại cánh cửa tâm hồn mở ra cảnh xuân ngoài kia mất rồi.
(ST)
CHÚC CÁC BẠN & GIA ĐÌNH BUỔI TỐI AN VUI, ẤM ÁP