Ta không khoác trên mình sức sống mãnh liệt nơi đầu con sóng bạc, ta không cuồn cuộn những bó cơ bắp, những thớ thịt, hay làn da ngăm đen đầy nắng gió, với những chai sạn dần theo thời gian. Ta không là đứa con trai nơi quê biển, không có một tuổi thơ êm đềm với tiếng sóng vỗ rì rào lên bờ cát trắng yêu thương.
Không là những tiếng vọng của đại dương thổi u u trong những chiếc vỏ ốc to mỗi khi biển xô vào bờ. Mà ta vốn chỉ là đứa con mộc mạc của một miền quê bắc bộ, không hề có biển, không hề có sóng, không thuyền cũng chằng bao giờ có chim hải âu.
Mà với ta, tuổi thơ gắn với những lời ru của mẹ à ơi bên chiếc võng trưa hè. Gắn liền với chiền đê ngập mùi cỏ may non thơm ngát, gắn liền với con trâu, với tiếng sáo diều bên dòng sông trong trẻo diệu kì... Với cánh cò trong những câu ca dao bình dị, mộc mạc, nghèo khó nhưng chân chất những tình yêu thương, và đầm ấm với những tình người.
Và đâu đó ta mang trên mình một cái tên của biển, mang chút linh hồn của biển trong những giấc mơ. Ta mơ có ngày nào căng mình hứng gió biển mang những vị mặn thổi lên tâm hồn yếu ớt nơi ta. Ta ước mơ con người ta cũng chỉ đơn giản như biển, nhưng luôn rộng lớn với tình yêu dịu dàng. Luôn thủy chung với bờ cát trắng với những tiếng sóng vỗ rì rào ngàn năm.
Luôn soi mình lấp lánh trước ánh bình minh, và luôn rực rỡ trước những ánh vàng của chiều hoàng hôn huyền ảo. Những ngày gió ưu tư, ta có thể thét gào thỏa thích. Những ngày tâm hồn ta đang rỉ máu, với những vụn vỡ yêu thương, thì ta sẽ cuộn mình trước những con sóng bạc miên man. Những ngày ta đau khổ hay trầm ngâm, ta chỉ ru mình lặng khẽ từng cơn trong tiếc nấc nghẹn giữa một bầu trời xanh…
Và sẽ luôn có những ngày ta căng tràn những nhựa sống, ta thỏa thích vui đùa cùng cá tôm, cùng những con tàu mang hy vọng đổi đời cho miền quê nghèo yêu dấu nơi bờ xa. Ta chống chọi trước tất cả những nỗi đau bằng tâm hồn đầy gió. Ta bỏ mặc những ướt át cùng cơn lạnh buổi đêm, để ru mình trong ánh nắng vàng bình yên nơi cuộc sống. Đôi lúc, ta chỉ lặng lẽ suy tư, rì rào… Rì rào với những lời yêu thương gửi trong tâm hồn ai đó như bờ cát kia…
Và ta ơi! Con người đơn giản thôi nhưng trầm lắng, không cầu kì cũng chẳng nhân hóa với những nỗi đau. Ta hay suy tư, hay lặng với những tiếng thở dài. Nhưng ta vẫn còn một sức sống mãnh liệt như những cánh chim chao liệng nơi đầu sóng. Ta vốn thật là ta, không giả dối, không lọc lừa. Ta yêu tất cả, và ta mang trên mình tất cả với trọn vẹn trong ta… Một linh hồn ấm áp với cái tên của biển.