Trước khi gặp mẹ, bố tôi tính trầm, không phải là mẫu người lãng mạn hay thích đùa cợt. Nhưng mẹ xuất hiện và bố tôi trở nên khác hẳn.
Ví dụ, khi bố để ý đến mẹ mà mẹ còn chưa biết, bố đã lái chiếc xe (mượn của ông anh trai để gây ấn tượng) đi theo mẹ khắp thành phố, cho đến khi mẹ vào một cửa hàng đồ nội thất. Bố đỗ xe ngay ở ngoài và chạy vào theo.
Mẹ tôi - lúc đó 26 tuổi - hỏi người bán hàng rằng chiếc giường đơn mà mẹ thấy ở đây tuần trước đâu rồi. Bố tôi, từ phía sau lưng mẹ, bước ngay ra nắm lấy tay mẹ và nói to:
- Nào Maude, sao em cứ phải tiết kiệm thế? Chúng ta làm sao ngủ trên một chiếc giường đơn được?
Mẹ tôi choáng váng đến đỏ cả mặt, còn bố vẫn thản nhiên như không.
Bố mẹ tôi cưới sau đó 6 tháng, và họ đã ngủ trên một chiếc giường đơn cho đến khi họ đủ tiền mua một chiếc giường đôi mà hai người cùng thích. Hơn 50 năm sau, họ vẫn ngủ trên chiếc giường đó.
Ở tuổi 78, bố tôi phải trải qua một ca phẫu thuật tim. Đêm nào mẹ tôi cũng ngồi cạnh giường bố trong bệnh viện. Và điều đầu tiên bố nói với mẹ tôi khi tỉnh lại là điều lãng mạn nhất mà tôi từng nghe thấy:
- Maude, khi các bác sĩ mở tim anh ra, em có thấy gì không? Trong đó có viết tên em đấy!