Người yêu người mới đã đến tháng thứ 4... Vu vơ một cuộc gọi... Số đã bỏ chặn rồi, giọng nói cũng khác xưa. Thoáng nghe tôi còn chẳng nhận ra giọng nói tôi yêu tha thiết ngày nào. Nó không còn ấm như trước, mà lạnh, và sắc hơn.
***
Người vội lắm, chỉ kịp nói mấy câu. Muốn hỏi han, rồi lại ậm ừ cho qua chuyện. Hình như người đang đi xe máy, và chỗ ngồi quen thuộc sau lưng ko còn là của tôi nữa. Người có thể bình thản nói với tôi, như tôi bình thản nói với những người tôi đã làm tổn thương trước đó. Người quên tôi thật rồi :) Đã đau thương đến thế? Tôi còn không ý thức được mình đã vượt qua bằng cách nào...
Nhìn bạn bè xung quanh, mấy thằng đàn ông vật vã đau khổ vì tình, khóc sướt mướt tự hành hạ bản thân nhặng xị. Tôi thật không biết tôi bước qua mất mát như thế nào?
Một lời nói chia tay, một đêm sốt cao không ngủ. Nhiều dòng tin níu kéo. Một mối quan hệ "đã kết hôn" trên fb.Tôi thật không nhớ rõ mình đã sống những ngày sau đó kiểu gì?Để bh tôi chỉ nhớ về người... là mối tình đầu đẹp đẽ nhất của đời tôi. :)
Tôi buông tay... và tôi tha thứ. Chỉ vậy thôi, và người vẫn đẹp như một bức tranh. Với các góc nhọn cào vào tim đau nhức mỗi khi nhớ về.
Người là gió, tôi là mây. Gió thổi mây bay. Gió cuộn mây tan...
Tôi đã tan biến trong người, như khi chưa xuất hiện. Gió ngẩng đầu nhìn mây, cúi đầu chào tiễn biệt. Mây tan rồi, gió vẫn cứ phải bay. Tôi òa khóc khi cố gắng mỉm cười...
"Người đi, ừ nhỉ, người đi thật" - Chẳng còn là của ta, chỉ còn là kỉ niệm cũ đã qua. Nhớ một mình ta. Mây tan thành bóng nắng. Âm thầm dõi theo ngọn gió, ấm áp ở phương trời xa. Không còn cuộn mây tan, chỉ bay là là trên mặt đất. Thi thoảng nhìn thấy nắng, ánh mắt chỉ còn lưu luyến nửa giây rồi vội vàng bay tiếp...
Người không ở quá gần, có thể nhìn thấy được, nhưng không chạm vào được. Vì người đã quên tôi rồi...