Đồng ý nhé, vợ yêu!
- Cậu thích tớ đúng ko?
- Ừ!
- Cho tớ pít lí do dc chứ?
- Tớ ko pít nữa!
- Zậy cậu có đồng ý làm người yêu tớ một ngày ko?
- Ừ!
Đây là một cuộc nói chuyện giữa một cô gái cùng một chàng trai trưởng thành. Cô gái thì dc mệnh danh là ‘sắc khó mài thành kim’, còn chàng trai thì dc ví như công tử ‘gỗ’
**********
Như lời hẹn 7h00 sáng tại công viên giải trí thành phố…
- Pạn đến sớm đấy nhỉ?
- Ừ!
- Ok! Pạn có mún chơi một trò chơi ko?
- Là trò gì?
- Tôi sẽ ra một câu hỏi và nội trong ngày hum nay pạn phải có đáp án đúng, nếu như hết thời hạn thì chúng ta sẽ coi nhau như một người bạn bình thường nếu pạn mún.
- Câu hỏi là gì?
- Lí do pạn thích tôi? Pạn hỉu tôi dc bao nhiu? Hỉu tôi như thế nào? Tôi cần gì trong một xã hội như thế này?
- Dc!
Rồi tôi cùng cậu ấy lần lượt tham gia các trò chơi trong khu giải trí.
- Chơi tàu lượn nhá?
- Ừ!
Vừa đặt bàn tọa xuống ghế, tàu chuyển động cậu lại càng xiết chặt lấy bàn tay tôi nhất là mỗi lần tàu uốn lượn giữa ko trung.
- Nhà ma nhé!
- Ừ!
Cánh cửa nhà ma dần hé mở, tôi lại mỉm cười nhìn cậu và nắm chặt tay cậu thu hết can đảm bước vào cùng những âm thanh ghê rợn, những tiếng hét thất thanh đâu đâu vọng về bên tai nghe mà kinh hoàng.
- Xem 4D chứ?
- Ừ!
4D là một bộ film thuộc thể loại kinh dị rất hấp dẫn, ít người xem hầu hết những người có vấn đề về tim thì tuyệt đối ko dc xem. Đấy nhưng khi xem tôi chỉ cùng cậu ngồi trơ như đá cùng cậu trực diện màn hình, mỗi lúc gây cấn nhất trong film thì tôi lại bậc cười khằng khặc mặc cho những tiếng hét thông màn nhĩ đang vang lên dữ dội.
Zậy là 3 trò chơi đầu tiên đã kết thúc, tôi cười quay sang nhìn cậu hỏi
- Pạn thấy thế nào?
- Tốt!
- Zậy ta zô nhà băng chơi y!
- Ừ!
Từng luồn ko khí lạnh toát bốc hơi lên làm đóng băng cả người nhưng đôi bàn tay ấy lại như là một lò sưởi di động lun mang đến tôi một cảm giác ấm áp zô cùng -như sưởi ấm cho nhau từng phút giây.
- Sở thú đi ko?
- Ừ!
Những con thú dang say giấc nồng trong chiếc lòng sắt nhỏ bé nơi công viên, lòng tôi lại chợt…dâng lên một cảm xúc, way sang cậu tôi lại hỏi
- Pạn có pít chúng ao ước dc gì ko?
- Tự do!
- Ko phải, cái chúng cần là một người pạn!
Đến khu xe địn đụng, tôi zà cậu cùng những giọng cười giòn giã vang lên mỗi lúc chúng tôi đâm đầu vào nhau.
Rồi đến khu trượt pa-tin, cậu ấy cứ cố sức dậy cho đứa học trò ‘dởm’ như tôi, cứ đứng lên nhích dc vài cm thì tôi lại chỏng quèo ra đất ê cả mông- cậu lại dc một trận cười phá lấu, lúc ấy mặt tôi phụng phệu trông cực baby dễ sương zô cùng nhưng tôi đâu pít rằng lúc ấy đã làm tim của một người lỗi mất một nhịp. Khi tôi khá là thành thạo với những vết bằm do ngã thì cậu lại bảo tôi thi đấu lấy thưởng. Và các bạn pít ko cặp chiến thắng và nhận dc chiếc móc khóa đôi chính là tôi và cậu ấy đấy, có thể nói vì quá vui nên 2 tụi tui ôm chằm lấy nhau ko phải vì sự chiến thắng hay là vì phần thưởng mà là vì….
Kết thúc thêm 3 trò chơi nữa tôi lại cất tiếng hỏi
- Pạn thế nào rồi?
- Zẫn tốt!
Lần lượt từng trò chơi trong khu viên đều bị tụi này xử lí sạch nốt.
Đang đi ngang một tịm chụp ảnh pỗng cậu lại lên tiếng trước
- Chụp hình kỉ nịm nhé?!
- Ok!
Hàng chục những bức ảnh dc phóng ra với đa dạng kiểu. Ra về tôi dc cậu dắt đi ăn một bữa no nê
- Tôi đưa bạn zề dc chứ?
- Tất nhin!
Và thời khắc quan trọng cũng đã đến… Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà tôi
- Câu trả lời của pạn là gì?
Im lặng
- Zậy dc, tôi zào nhà đây! Chúng ta zẫn típ tục làm pạn, pp. Chúc pạn ngủ ngon
- Còn 7 tiếng 30p nữa! Tôi nhất định ko pỏ cuộc.
Cây kem trong tay tôi là do cậu ấy tẳng đang dần dần tan chảy "Tôi cấm pạn làm nung chảy cục sắt trong tôi đấy!”
***
Nhìn những bức ảnh cậu chụp cùng cô một hồi lâu như đang đánh giải một bài toán ko khó nhưng bài toán ấy lại tạo cho ta một lời giải ko lí do chỉ người trong cuộc mí hỉu dc. Rồi bỗng dưng từ đôi môi người con trai ấy nhoẻn lên một nụ cười sâu "Pạn dc lắm dám đốn ngã một khúc gỗ như tôi!”
*****
6h30 sáng tại một nơi mát mẽ thơ mộng có 2 con người đứng đấy thưởng thức trong hồi lâu, rồi cuộc chuyện cũng bắt đầu..
- Cuối cùng pạn cũng có câu trả lời rồi nhỉ?
- Ừ!
- Thế thì nói xem nào?
- Thứ nhất bạn là người đơn giản nhưng sống nội tâm ko mún cho ai thấu cảm xúc thật of chính mình...
Im lặng
- Thứ 2 tôi thực sự ko pít mình hỉu bạn dc bao nhiu zề bạn nhưng tôi khẳng định bạn cần gì ở xã hội này..đó chính là người bạn tâm giao, người bạn tri kỉ…
- Pạn dám khẳng định như thế sao?
- Phải!
- Thế thì câu hỏi cuối cùng..đáp án là gì?
- Là… vô lí do để nói thích một người nhưng yêu một người thì ko cần lí do!
1p…
2p…
5p…
- Nhưng nếu tôi nói đáp án của pạn là sai thì sao?
- Thì đó là bạn tự lừa dối mình và gạt người khác!
- Thật ư?
Một cái gật đầu, khẽ nghiêng người và sau đó một cành hoa phong lan rực rỡ dc chìa ra cùng một chiếc nhẫn sáng loáng
- Đồng ý nhé, vợ yêu!
………
Như các bạn đã pít kết cục tình yêu nào cũng zậy đều rất đẹp và lun trọn vẹn, sâu sắc-truyện này cũng thế.. và sau đây là câu trả lời của cô dc viết típ…
Là khúc gỗ cầu hôn thanh sắt, 30p trong tư thế mỏi mòn chờ đợi câu trả lời cậu vẫn ko từ bỏ cái tư thế ấy mà nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô chờ đợi.. Còn cô, zẫn thế lơ đễnh nhìn ngó xung wanh trong zô định thoáng chốc lại nhìn cậu và mặc cho gió đang nô đùa cùng mái tóc mượt mà thoang mùi hương nhẹ diu từ cỏ dại. Một thoáng gió ngưng đọng trong khoảnh khắc quyết định này
- Thực sự tôi phải chia pùn cùng pạn vì…bạn…đã thắng trong trò chơi lần này!
Cơn gió hè nóng bức dc thay thế bằng cơn gió xuân của một tình yêu bất diệt của 2 con người.
Cậu vui mừng ôm chằm lấy cô và đứng xoay vòng vòng mặc cho gió xuân- cơn gió tình yêu đang ngự trị bởi một tình yêu vĩnh hằng dc gắn kết pởi 2 trái tim đang hòa chung nhịp đập yêu thương…
@_@" Dao chúc các bạn lun có một tình yêu đẹp và vĩnh hằng nhé!