Cô gái nhỏ! Tôi biết em đủ lâu để có thể cảm nhận những thay đổi từng ngày trong em. 8 năm qua, em trưởng thành hơn nhiều so với lúc tôi quen em. Đã có lúc mất hẳn liên lạc với em, nhưng tự thâm tâm mình, tôi vững tin rằng em đang sống rất tốt.
Em đã chứng minh em sống ổn qua những thất bại đầu đời. Tôi từng thấy em vật vã đau đớn như thế nào, đã gắng gượng ra sao qua để bước qua những nỗi đau đó. Cuộc sống quả thật không dễ dàng. Tôi không muốn em phải đau thương như thế khi còn quá trẻ. Nhưng nhờ đó mà em đã trưởng thành hơn nhiều. Nhiều hơn tưởng tượng của tôi.
Tôi không bao giờ quên được hình ảnh em khóc ngất vì một người em yêu thương. Đời tôi chứng kiến nhiều cô gái rơi nước mắt, nhưng có lẽ em là người làm tôi ghi nhớ sâu sắc nỗi đau mà em mang lúc ấy. Tôi từng thấy ái ngại, không biết liệu em có vượt qua nỗi đau đó không. Liệu em có biến thành con người khác. Tôi từng sợ, em khác quá, tôi không nhận ra!
Tôi liên lạc với em sau một khoảng thời gian dài mất liên lạc. Vì cuộc sống của tôi cũng có nhiều đổi thay. Tôi cũng ích kỉ, nên tự lúc nào tôi bỏ quên em. Tôi xin lỗi!
Em giờ thật sự rất khác. Có lẽ những thay đổi trong em chỉ có những ai từng chứng kiến mới hiểu rõ như thế nào. Em khác xưa, nhiều đến mức tôi sợ mình nhầm người. Vẫn nụ cười đó, khuôn mặt đó, nhưng em đã khác rất nhiều. Tôi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong em. Biết nói thế nào nhỉ? Tôi thấy buồn nhiều hơn vui.
Tôi không rõ sau những đau thương đó em đã đứng lên như thế nào. Sau đó em còn đối mặt với những chuyện gì, quả thật tôi không rõ, nhưng tôi đọc được sự lạnh lùng trong mắt em. Mọi câu nói của em, nghe có vẻ rất vui, nhưng đều chứa đựng một hàm ý nào đó. Em không còn sự vui vẻ, ngây thơ ngày đó. Thay vào đó là sự trải nghiệm và nghi ngờ mọi thứ. Tôi đã từng mong cuộc đời dạy em nhiều điều, nhưng không hề mong cuộc đời dạy em mất niềm tin vào người khác. Sự hồ nghi sẽ làm em sống khổ sở đấy, cô gái nhỏ ạ!
Em đa cảm, mà những người đa cảm sẽ dễ bó buộc mình vào những suy nghĩ vẩn vơ, rồi em sẽ khổ. Khổ rất nhiều. Điều tôi mong muốn, là em sống hạnh phúc mỗi ngày. Là mỗi ngày trôi qua, em lại thấy cuộc đời này thật đáng sống. Vui có, buồn có, nhưng tôi thật lòng mong em yêu thương bản thân mình nhiều hơn nữa. Dù có bất kỳ ai chối bỏ, thì xin em hãy thương lấy cuộc đời mình. Cuộc đời em được sinh ra không phải để khóc thương cho người khác, mà để tạo hạnh phúc cho những người yêu quý em. Đó chẳng phải là sứ mệnh cao cả sao?
Tôi xin lỗi vì vô tình lật lại quá khứ của em. Có lẽ bản thân em cũng mong quên đi những ngày tháng đó. Tôi xin lỗi vì gợi em nhớ nhiều điều, nhưng tôi tin em sẽ vững tin vào bản thân mình hơn.
Tôi biết em đang yêu một người. Tôi thấy em hạnh phúc. Chẳng phải như thế đã quá đủ rồi sao?
Cô gái nhỏ! Tôi mong em đừng bị ám ảnh bởi quá khứ đã qua. Hãy dành cho người hiện tại tất cả tình yêu và niềm tin. Đặt tất cả vào trái tim mình, em hiểu không? Sự hồ nghi sẽ vô tình giết chết tình yêu của em. Đến một lúc nào đó, tình yêu của em lớn đến mức em cảm thấy an tâm và có thể bao dung với tất cả mọi thứ. Tôi thật sự mong như thế!
Đừng so sánh chàng trai hiện tại của em với bất kỳ ai khác. Cuộc sống không có người thứ hai giống chàng trai ấy. Thế nên em hãy yêu thương hết mực, trân trọng và giữ gìn. Chàng trai ấy không có lỗi, em không có lỗi, quá khứ không có lỗi, em biết mà. Tất cả mọi việc xảy ra đều có nguyên do của nó. Đừng sợ mất đi tình yêu đó. Việc của em không phải là sợ, mà là trân trọng tấm chân tình đó. Em hãy bao dung và đặt mình vào người khác. Hãy cố gắng cho mình một khoảng không gian đủ rộng và thoáng, em sẽ nhìn thấy nhiều điều tốt đẹp. Trong tình yêu, em càng nắm chặt thì sẽ càng dễ trôi mất. Tôi mong em hiểu chân lí ấy. Đơn giản nhưng không phải ai cũng hiểu.
Cô gái nhỏ của tôi!
Tôi mơ hồ nhận ra em đang không ổn. Thật sự không ổn qua cái cách em cười và nói quá nhiều với người khác. Qua cái cách em nói chuyện bỏ lửng rồi lạc giọng. Nếu như ngày xưa, em sẽ kể. Nhưng em giờ khác, em chỉ khăng khăng “em không sao”, làm tôi xót. Đừng tự lừa dối bản thân mình. Em có thể lừa bất cứ ai, nhưng bản thân thì không thể. Tôi tin em hiểu tôi đang nói gì.
Hãy sống một cuộc sống hạnh phúc. Yêu người đàn ông ấy hết lòng. Trong tình yêu, khi em cho thì em đã nhận được rất nhiều. Nếu được, hãy khóc thật to. Tất cả mọi việc trước mắt em xem chừng như áng mây mù và không lối thoát. Tin tôi đi, bởi vì sau cơn mưa sẽ luôn có cầu vòng. Tôi và em không thể gọi là tri kỷ, anh em, tình yêu, hay bè bạn… Em có thể coi tôi như một người lạ mặt nào đó. Đọc qua em có thể nhớ, có thể quên, nhưng xin em giữ cho riêng mình một chút bình thản trong tâm hồn.
Cô gái Vì em là áng mây nhỏ, nên cứ phiêu diêu tự tại theo cách của mình, em.
Và nhớ, đừng lạc bước em nhé!
• Gửi từ Thanh Vân
Các bạn thân mến. Khi còn là một đứa trẻ ai cũng mang một tâm hồn trong trẻo, hồn nhiên. Rồi thời gian trôi đi, cuộc sống như một bản nhạc với những nốt thăng, nốt trầm. Những lần vấp ngã, tổn thương đã lấy đi của bạn sự vô tư. Điều quan trọng là bạn đã vượt qua thế nào và trưởng thành ra sao. Tiếp theo xin mời các bạn cùng lắng nghe truyện ngắn:
• Ngoảnh lại thấy mặt trời
Thành phố nhỏ ủ mình trong sông, tháng tám nước dâng cao, hiền dịu và bình thản ru mình trong lăn tăn sóng nước. Nơi này, mùa hè đẹp lắm, đẹp trên từng trời mây, góc phố, trên từng tán cây xanh ngút ngàn vươn mình trải bóng dài xuống đường, ấy vậy mà tôi lại lạc lõng nép mình trong nhà vệ sinh của một quán café, để tránh cái cảm giác tôi không thuộc về Hà Nội ồn ào và lộn nhào những cuộc tìm kiếm hạnh phúc.
Nỗi buồn không hợp với những ngày hè rực nắng, còn tôi thì lập lờ trôi như một sinh vật thừa thãi, luôn bị đẩy sang bên lề cuộc sống, im lặng nghe thấy bản thân bị hút hết những niềm vui cho những nụ cười rạng ngời ngoài kia. Và để thôi thừa thãi trong cái thế giới này, tôi chỉ có thể trốn chui lủi trong cái góc nhỏ co chân lên nắp bồn cầu, đóng chặt cửa, đút tai nghe vào tai và cứ thế…chờ mặt trời rơi.
Hóa ra dù có sống giữa thế giới có gần 8 tỉ dân thì con người vẫn có thể cô đơn đến vậy.
***
Bạn sẽ thấy khó xử thế nào khi nói với một cô gái nhỏ, đôi mắt luôn buồn cứ co người lại như thể làm như vậy em sẽ biến mất khỏi cuộc đời này rằng: “Anh rất xin lỗi, nhưng em có phiền không nếu cho anh hỏi tại sao em luôn ở trong nhà vệ sinh lâu vậy?”
Em cố làm cho mình mờ nhạt đến độ tôi sẽ không bao giờ để ý đến em nếu nhân viên không liên tục gọi điện thoại cho tôi, mách về một cô bé bất thường, đến quán, gọi đi gọi lại như lập trình một cốc lipton phổ thông chán ngắt, rồi em luôn bỏ nguyên cốc nước đấy trên bàn và chiếm trọn cái nhà vệ sinh hàng giờ đồng hồ, khiến cho rất nhiều vị khách khác mắc kẹt trong nhu cầu của bản thân mình. Vậy là trước khi có cuộc nói chuyện với em, tôi đã loanh quanh trong toilet hàng giờ đồng hồ, cố tìm ra một sức hút âm thầm nào đó, nhưng tất cả những gì tôi thấy, là một màu trắng tang thương và không gian nhỏ đến ngột ngạt.
Tháng 8 nóng như chảo lửa, hầm hập trên những con đường nhựa trải dài mãi người ta cứ mải mê tắm trong mồ hôi của chính mình. Còn em thì nhỏ xíu, mải miết di chân trên sàn gỗ như đang cố bào mòn đi một điều gì đó, chẳng rõ tại sao, tôi thấy em thuộc về nơi đây lắm, trong cái quán vắng nắng buông, chiếu rõ những hạt bụi lập lờ bay. Tiếng quạt trần quay đơn điệu phủ lên chúng tôi, giọng em trong như chuông gió kêu những ngày chớm thu trễ nải mà tôi nghe xong, bỗng thấy có tiếng nứt nhỏ trong lòng.
- Tại Hà Nội không có nơi nào để yên cho em khóc cả.
Rồi em ngước nhìn tôi, mắt nâu trong suốt long lanh như mặt sông hững hờ phủ quanh thành phố, khẽ khàng cất giọng:
- Dù sao quán cũng vắng, còn em cũng cần một nơi để trốn.
Tôi thấy em lẻ loi quá, chỉ có những hạt bụi nhỏ xíu là quyến luyến quẩn quanh những sợi tóc mai mỏng manh rũ mình xuống trong chiều tàn…
Hóa ra, mặc dù có sống giữa thế giới có gần 8 tỷ dân thì một cô gái nhỏ vẫn có thể cô đơn đến vậy?
***
Bạn có thấy ngạc nhiên và khó xử không? Khi có một chàng trai tóc mềm môi mỏng, dáng cao cao giọng trầm trầm ấm ấm, có mùi của biển bỗng tặng bạn một tấm biển in chữ “Nhà vệ sinh đang được dọn dẹp” để bạn có thể thoải mái sử dụng toilet trong quán của anh ta hàng giờ liền mà không bị ai làm phiền.
Tôi phát ốm lên được bởi cảm giác đơn độc và lạc lõng trong cái đám đông ngồn ngộn người chảy hàng giờ trên từng milimet đường phố, những con người đó, ánh mắt lạnh nhạt, dùng nhau như những miếng bông gạc vá víu những khoảng trống của tâm hồn. Tôi không có một nhóm bạn để chìm đắm trong khói thuốc hay chất kích thích để quên đi thế giới vẫn đang quay. Facebook của tôi im lìm và lạc lõng trong biển chữ còn tôi cũng trống rỗng giữa biển người. Café một mình, ăn uống một mình, ốm một mình, lạc lõng trong một đám đông cười nói, chỉ nghe những ồn ào nện rộn rã vào tim… Và khi tôi ngồi sụp xuống khóc ở bên hè đường, cũng chỉ có những ánh mắt thương hoại xoáy vào tôi sắc như dao rồi nhanh chóng buông lơi…
Không ai nhìn thấy tôi cả .
Thà ở một nơi không có ai còn hơn đứng giữa rất nhiều người nhưng vô hình.
Rồi một hôm, khi thấy mặt trời buông qua ô cửa nhỏ xíu của nhà vệ sinh, màu đỏ rực rỡ phủ xuống từng gót chân người đi tôi bỗng ước “Giá có một ngày mặt trời thôi đừng ló rạng, vậy là tôi không cần quay lưng lại với một ngày đã rơi nữa”.
***
Hôm đó khi rời khỏi quán, tôi bỗng ngoảnh lại nhìn thấy hoàng hôn đỏ tươi, tráng lệ đang lặn sau lưng mình, ánh hoàng hôn huy hoàng đến nỗi tôi nghĩ nó sẽ sưởi ấm được nỗi buồn trong em thì sao? Có lẽ nên lôi em ra khỏi cái màu trắng ảm đạm đấy thôi, mua cho em một cái kem ngọt lịm hoặc pha vào bình một cốc nước chanh mát mát rồi đưa em ngắm những ráng mây cuối ngày, vậy là tôi quay lại, gõ cửa rất lâu, gọi cũng rất nhiều lần rồi nhưng mặt trời vội vàng quá, chưa gì đã nhường cho chạng vạng bao lấy bầu trời. Tôi bỗng cảm thấy bất an nên dùng chân đạp mạnh cửa và nhìn thấy em như một chú chim kiệt sức rũ mình dưới sàn lạnh băng.
Những ngày sau, tôi không biết nên cười hay khóc khi bỗng trở thành nhân vật nổi tiếng trên mọi tờ báo với cái title “Shock với anh chàng đẹp trai phá cửa nhà vệ sinh cứu thiếu nữ tự sát”. Tấm ảnh tôi bế em hao gầy được ai đó chụp đăng tràn trên mạng. Vậy nên cái quan café buồn chán của tôi bỗng tấp nập khách vào ra, điện thoại di động cũng đổ chuông liên tục những cuộc phỏng vấn . Tôi ngẩn ngơ cố hiểu có phải dẫu cho Hà Nội ngày càng chật ních, lòng người cũng theo đó co lại nhưng sự rảnh rỗi lại nở phình ra không?
Nhưng những cảm xúc đó đi kèm với sự hoang mang khi tôi nhìn thấy em tỉnh lại trong bệnh viện, đôi mắt giờ như màn sương ngày đông rất lạnh xoáy vào tôi và nói:
- Sao anh không để tôi chết đi cho rồi!
Khi đó tôi nhận ra rằng, có đôi khi chỉ đơn giản là tiếp tục sống thôi, cũng là việc đòi hỏi lòng dũng cảm vô cùng.
***
Trên các trang báo mạng tôi bỗng trở nên nổi tiếng vô cùng, trở thành một biểu mẫu cho giới trẻ tham khảo về trải nhiệm sống. Một con bé, chẳng ai quan tâm, phải trốn trong nhà vệ sinh cho quên đi lạc lõng bỗng được mọi người nhắc đến dày đặc. Người ta phân tích, khuyên nhủ rồi chê trách. Trở thành tâm điểm trong ngỡ ngàng, tôi vẫn đếm từng giọt nước truyền nhỏ giọt uể oải, thở dài., thấy mình càng cô đơn.
Rồi anh đến kéo toang tấm rèm cửa tôi che để trốn loài người. Chiếu vào mắt tôi là ánh sáng rực như lửa nhảy múa ngoài cửa sổ, mùa hè đẹp như thiên đường lộng lẫy tôi vốn đã biết rồi, nhưng chưa bao giờ dám bước vào cho đến khi bị anh đẩy ra sân tắm mình trong đó, anh ngang nhiên tiếp nhận mọi lời phỏng vấn và bắt tôi trả lời mọi câu hỏi vì lý do “Em là người gây ra đống rắc rối này, phải tự mình dọn dẹp thôi “
Tôi mắng anh là tên điên lắm chuyện rồi vùng dậy bỏ đi, nhưng được một quãng ngoảnh lại, anh vẫn đứng đấy nhìn tôi, Ráng chiều phủ lên anh một lớp lụa mỏng ấm áp, mềm mại. Trong vô thức tôi quay lại, chạm vào tay anh như cố với lấy một chút bình yên cho mình. Và anh cười với tôi, trong mắt đong đầy nắng. Vậy là lần đầu tiên, tôi nói về nỗi cô đơn của mình với mọi người , như cách ng ta có thể đẩy trôi được sự nghẹn ứ trong cổ họng của mình mà hít thở. Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm vô cùng.
“Mọi người trên thế giới này đều cô đơn cả, nếu đã vậy thì hãy cô đơn cùng với nhau”.
***
Hà Nội những ngày này mưa tầm tã, tháng tám nắng nhiều mà mưa cũng nhiều. Có đôi khi mưa rả rích cả đêm, tràn cả mái hiên hay ngập úng chậu cây lan trước cửa đến nỗi mà tiếng gà đã gáy rất xa rồi mà mưa vẫn chưa tạnh. Nhưng trong phòng bệnh tôi đã nhìn thấy một nụ cười an nhiên, bình yên vô cùng. Em kể với tôi rằng giờ em có nhiều bạn lắm bởi rất nhiều người cũng thấy cô đơn và cần được chia sẻ. Trong cái tiểu thời đại mà mọi người chạy đua với kim giây đồng hồ này, sự lạc lõng phủ toàn thành phố nên ai cũng cần có một chiếc hộp riêng để trốn vào, và buồn cười là mặc dù trốn đi, nhưng người ta lúc nào cũng mong có người tìm ra mình.
Rồi giọng em khe khẽ trong tiếng mưa, đôi má ửng hồng, kéo áo hỏi tôi:
- Chỗ ẩn náu của em bị anh tìm ra rồi nên nhà vệ sinh em không mượn nữa… nhưng có thể mượn anh không?
Đôi khi bạn hỏi có thể sẽ nhận được câu trả lời là “Không” nhưng nếu bạn cứ im lặng thì chắc chắn câu trả lời sẽ không bao giờ là “Có”.
Tôi sẽ không nói tôi đã đáp lại em thế nào nhưng sẽ kể cho các bạn nghe thêm một đoạn hội thoại trong những cuộc nói chuyện của chúng tôi .
- Mà anh vẫn chưa biết tên em là gì nhỉ ?
- Hạ Dương ạ, Hạ là lặn hoặc là ngày hạ cũng được, còn Dương có nghĩa là thái dương.
Sau đó em chẳng thèm để ý đến tôi mà cắm mặt vào facebook nói chuyện không ngớt với rất nhiều người, trên môi nụ cười vẫn chưa tắt.
Nếu hoàng hôn chiều hè hôm đấy, tôi không quay đầu lại có lẽ tôi đã để mất em rồi. Nên đôi khi, bạn phải ngoảnh lại thì mới nhận ra nơi ấy có mặt trời.
• Truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Linh
Chúng ta cứ hay mải mê với những nỗi buồn của bản thân mà không biết rằng xung quanh mình có những con người thật buồn khổ, cô độc. Đôi khi bạn phải ngoảnh lại mới biết rằng có những người đang thật sự rất cần bạn. Nếu bạn đang có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, liệu bạn có thể hết lòng vì một ai đó đang cần bạn? Và biết đâu chính họ sẽ trở thành người mà sau này bạn sẽ rất cần. Yêu thương một người chính là điều quý giá nhất ta có thể làm cho người ấy. Vậy thì đừng ngần ngại mở lòng mình, để cho gió cuốn đi bạn nhé.