Chiều nhạt nắng, mình lạc nhau giữa biển người tấp nập, mình lạc mất nhau do thế giới này quá rộng lớn trong khi đôi tay ta quá nhỏ bé không thể níu lấy nhau hay là do thế giới của chúng ta quá nhỏ bé không thể chứa thêm bất cứ một điều gì từ đối phương được nữa,… mà dù điều đó là gì đi nữa ta cũng đã lạc mất nhau
Một buổi chiều đông , trời đã chuyển một màu tối từ rất sớm, ngồi ở một quán quen thuộc ở ngã tư,ngó nghiêng dòng người đang qua lại tấp nập, ngó nghiêng cái lạnh của không khí cuối đông,.. hắn vô tình bắt gặp cô ấy ở trạm xe buýt đối diện, ngay trước mắt hắn, người con gái mà hắn từng yêu thương, ngay trước mắt hắn là cái ký ức của những ngày yêu thương đã mất. Cô ấy đứng ngay trước mắt hắn, cái đôi chân chết tiệt nó muốn đứng và chạy ngay qua bên đó,… không được lâu rồi không gặp biết cô ấy có nhận ra hắn không, hắn chần chừ, hắn muốn gặp lại cô ấy, hắn muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng như thế này có đường đột quá không, nhưng nếu không nhanh lên khi xe buýt tới thì hắn sẽ mất đi cơ hội được gặp cô ấy,…. Hắn phân vân trong giây lát, rồi đứng dậy, tính tiền lon nước coca vừa uống rồi tỏ ra điềm tỉnh đi qua bên kia đường, nơi gần trạm xe buýt.
Hắn giơ tay chào, miệng cười tươi nhất đi khi có thể , hắn không hiểu điều gì đang xảy ra với hắn, tim hắn đang đập loạn xạ lên,… Cô gái quay về phía hắn, vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng cũng không giấu được sự hạnh phúc khi nhìn thấy hắn, hắn bước lại gần cô gái ấy, hai người họ nhìn nhau thật lâu nhưng chưa nói điều gì, chỉ im lặng nhìn nhau như thế, cô gái mà hắn từng yêu như sinh mệnh nhưng chỉ vì một lần giận dỗi , một lần cô ấy nói không hạnh phúc, cô ấy muốn kết thúc, chỉ một lời nếu kéo cô ấy lại nhưng vì cái tôi trong hắn quá lớn, hắn không thấy mình sai, hắn không xin lỗi, hắn chấp nhận lời chia tay ấy, chấp nhận một cái kết cho chuyện tình 5 năm trời của hắn và cô ấy.
- Hai năm rồi không gặp, em khỏe không ? Hắn phá băng cái không gian im lặng giữa hắn và cô ấy
- Em khỏe ! Anh sống thế nào rồi? Mà lang thang đâu đây chiều tối như thế này ?
Anh đang đợi mấy người bạn café tụi nó giờ dây thun quá ! Hắn nói dối, hắn không muốn biết cô ấy biết hắn vẫn 1 mình như thế từ khi chia tay cô ấy, những chiều lang thang 1 mình như thế này với hắn đã thành là một thói quen. Hắn muốn hỏi xem cô ấy đã sống thế nào trong thời gian qua. Cô ấy có nhớ đến hắn không dù chỉ là thi thoảng thôi, cô ấy đã có người yêu mới chưa, cô ấy đã lập gia đình chưa, cô ấy có còn thói quen dầm mưa trẻ con như khi yêu hắn, cô ấy có nhớ nơi đầu tiên cô và hắn gặp nhau,… Hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng sao hắn không mở lời được.
- Mà em đi đâu đây ? Sao không lấy xe đi mà lại chờ xe buýt?
- Xe em bị hư nên phải đón xe về nhà đó anh ! Mà anh dạo này hư quá nhậu nhẹt bê tha nữa !
- Ơ sao em biết ??? Hắn trố mắt ngạc nhiên nhìn cô, cô nhìn hắn cười thúc thích trước cái sự ngạc nhiên của hắn.
- Facebook của anh đấy,…
Hắn nối tiếp sự ngạc nhiên, 2 năm qua sau lần chia tay , hắn không gọi cho cô, không nhắn tin cho cô rồi đến khi hắn gọi thì cô đã đổi số, hắn biết nhà cô, có đôi lần chạy qua chạy lại xem cô có nhà không, nhưng cũng không thấy, hắn ngại, nên chỉ ngó nghiêng như 1 gã trộm rồi đi, chứ không dám vào nhà tìm cô. Cô mà hắn vẫn giữ trong đầu trong 2 năm nay không biết tý gì về in tẹt nét cả, hắn còn nhớ cô cấm tuyệt đối hắn không được chơi game hay chat chit, cô cũng ít khi ngồi vào bàn vi tính trừ khi có việc, cô bảo hắn “ngoài kia thế giới đang vận động từng giây từng phút, tối ngày anh cứ ôm cái mấy tính chơi game phí phạm cả tuổi xuân”, chết thật hắn vẫn nhớ như in từng lời cô nói.
- Em sử dụng facebook à, … sao anh không biết em nhỉ ?
Cả 3000 người bạn, anh biết e là ai mới lạ, mà em có hay cập nhật status như anh đâu mà anh biết em ?
Hắn gãi gãi cái đầu rồi hỏi:
- Vậy tên của em là gì, nói để anh biết anh còn like hình cho em chứ?
Cô nhìn hắn cười nụ cười thật dịu hiền, nụ cười từng làm hắn yêu quên cả đất cả trời. Chiếc xe buýt dừng lại, cô cười với hắn rồi bước lên xe, cô nhìn hắn cười và nói: sinh nhật tuổi 18, rồi bước hẳn vào phía trong, chiếc xe buýt cuối cùng trong ngày khuất xa hắn dần, hắn giận mình, sao khi nãy không bảo cô ấy để hắn chở về, còn bày trò café này nọ với bạn, sinh nhật tuổi 18, đó có phải cái nick name không nhỉ, hắn chạy qua đường lấy chiếc xe phóng thật nhanh về nhà, …
Trong căn phòng hắn, hình treo tường của hắn và cô vẫn chưa nguyên vị trí cũ, hắn mở laptop và gõ ngay cái từ khóa “Sinh nhật tuổi 18” , chẳng có người bạn nào của hắn tên như thế, hắn gõ tên cô ấy và tìm kiếm, hắn tỏ ra thất vọng vì không thấy tài khoản nào trùng với kết quả hắn tìm kiếm.Hắn trách mình tại sao lại cứ hay kết bạn lung tung giờ thì khổ rồi,… Hắn không bỏ cuộc hắn kiểm tra từng người bạn trong danh sách, số bạn bè hắn không quen biết hoặc không đặt hình mình làm avatar khá nhiều, nhưng hắn không bỏ cuộc, điều gì khiến hắn như thế, có thể là những câu hỏi mà hắn chưa thể hỏi ,có thể vì tò mò hắn cô đã thế nào trong suốt thời gian hắn không bên cạnh,…
Quá 12h đêm hắn nhìn dừng lại ở 1 người bạn tên Jenny Nguyễn, avatar của bạn ấy, đúng rồi , đây là con gấu bông hắn đã tặng cô ấy hồi sinh nhật 18, niềm hạnh phúc trong hắn vụt tắt nhanh chóng khi hắn nhìn thấy hình cưới trên tường nhà cô ấy, cả mặt đất dường như sụp đỗ cả rồi sao ấy, hắn cố mở mắt nhìn kỹ lại xem người chồng cô ấy là ai, hắn hạnh phúc hắn cười hắn ca hát giữa khuya, người trong hình không phải là cô ấy, hắn kiểm tra phần tin, cô ấy vẫn để trạng thái độc thân, hắn nhảy cẫn lên , xoay vòng vòng rồi hắn ngã xuống giường, hắn không biết cảm giác này là gì đây nhưng hắn cảm thấy mình rất vui, cảm thấy mình rất hạnh phúc. Hắn viết một status trên tường nhà: “Một chiều đông, giữa biển người tấp nập, ta lại bắt gặp lấy nhau, Thế giới này quá bao la để anh có thể ôm trọn mọi thứ, nhưng anh biết sẽ là không lớn lắm, không xa lắm nếu anh lại đi về hướng của em, hãy để anh được yêu em một lần nữa nhé …”