1. Nàng vô cùng bướng bỉnh, lúc nào cũng thích đứng trên nhiều người khác. Việc nàng xuất hiện trong tim hắn cũng khiến hắn giật mình thon thót. Đôi khi là sợ. Sợ nàng quá chủ động và sợ nàng quá kiêu hãnh để yêu thương một người. Câu nói mà hắn ấn tượng nhất bởi nàng là câu:
- Tớ có thể yêu cậu, tớ cũng có thể quên cậu, ngay lập tức!
Cơn mưa mùa hạ vội vã, hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, siết chặt thật chặt, mắt môi mờ nhạt bởi những hạt mưa. Tim hắn run bắn như lần đầu bị điểm kém và sợ bố mẹ vạch mông cho ăn roi. Lần này, trước mặt một cô gái, hắn thấy mình gục ngã.
- Cậu về đi, tớ ổn!
Nàng quay đi, bóng nước chạy theo từng gót chân của nàng. Đôi giày búp bê màu đỏ ướt sũng, mái tóc màu hạt dẻ buộc đuôi gà nhỏ giọt vì mưa hắn tần ngần.
“Này, đừng đi chứ! Chờ tớ!”
Nàng vẫn đi, bước không nhanh không chậm. Trời vẫn mưa, hạt không to không nhỏ. Mọi thứ đều đều như một bức tranh nửa tĩnh nửa động. Hắn đứng im trong một bầu xám xịt. Xám xịt mưa và xám xịt của tâm hồn trống rỗng.
Sinh nhật tuổi mười tám, hắn cùng mưa. Và nàng đi mất.
2. Hắn là một tên con trai cao ráo, khỏe mạnh, rắn rỏi. Hắn truyền cả những nhiệt huyết và sôi nổi đối với trái bóng tròn cho tim nàng khẽ hát. Nàng thích hắn, thích cái cách hắn suy tư trầm ngâm, thích cái cách hắn đỏ lựng mặt khi bị trêu chọc. Hắn là con trai mà dễ thương như con gái, má cũng hây hây hồng. Nàng thích lắm.
Nàng khác với những cô gái vây quanh hắn, bởi nàng không xinh nổi bật, không khéo nổi trội. Nàng rất bình thường. Nàng chỉ là người biết cách chủ động mà thôi.
Chiều lá bay, nắng vàng nhạt, sân trường nhấp nhô nắng, nàng chạy lại ghế đá hắn đang ngồi, mở tay hắn ra và đặt vào đó một nhành cỏ bốn lá.
- Cho cậu này! May mắn vào sáng mai nhé!
Nàng chờ hắn bỡ ngỡ một lúc rồi mỉm cười chạy vụt đi. Chiến thuật gây thương nhớ bắt đầu từ giây phút đó. Nàng lém lỉnh dõi theo hắn, nàng cất nhắc từng chút một khi xuất hiện trước mặt hắn. Lúc nào cũng là vô tình nhưng cố ý, lúc nào nàng cũng thấy vui vui, rồi dần dần niềm vui ấy trở nên thân thiện quá đỗi. Nàng vờ hờn.
- Cậu cứ để tớ theo cậu mãi thế? Đuổi theo tớ một lần có được không?
3. Hắn không nhớ rõ mình và nàng đã quen nhau chính xác từ lúc nào. Nhưng trong trí nhớ của hắn, lúc nào cũng là nàng xuất hiện nổi bật trước tất cả. Những đứa con gái khác khen hắn tài giỏi, làm quen với hắn bằng những lá thư trong ngăn bàn. Chỉ riêng nàng chạy đến, vỗ vai và đặt vào tay hắn cái thứ mà hắn đang cần. Chỉ có vậy, buổi chiều đó ghi dấu một nụ cười đẹp như thiên thần…
Cho đến khi nàng khóc. Nàng ấm ức vì ai đó bóng gió sau lưng, vì ai đó khen chê một đôi đũa lệch. Với hắn, điều đó không quan trọng. Hắn là con trai, hắn thích người yêu hắn vô tư, hắn thích vẻ hồn nhiên và tinh nghịch nơi nàng. Nhưng cũng vì hắn là con trai, nên hắn vô tâm đến mức chẳng nhận ra nàng buồn như thế nào, nàng tủi ra sao.
Hắn có lần còn bông đùa những chuyện rất vặt vãnh, kiểu như:
- Chia tay cậu tớ còn nhiều sự lựa chọn khác mà, thế nên hãy giữ lấy tớ đi, nhé!
Hắn đùa, nhưng hắn không biết nàng đau. Cái cách hắn nói mà khuôn mặt cười toe khiến nàng rơm rớm. Vậy là chiều đó mưa to, hắn bị nàng cho vài thụi vào lưng, ủn xuống xe giữa đường, nàng phóng một mạch về tận nhà, bỏ mặc hắn lếch thếch đi bộ, vừa đi vừa tự hỏi: “Mình vừa nói gì sai?”
Sinh nhật tuổi mười bảy, hắn cùng mưa. Và nàng đi mất.
4. Nàng từng bắt gặp hắn đi trên phố với một ai đó, không phải bạn gái trên lớp, không phải chị em gái ở nhà. Là một-người-rất-lạ…
Nàng bâng quơ nghĩ đến chuyện rời xa hắn một thời gian. Bởi lẽ hắn dù vẫn yêu thương nàng đấy, vẫn quan tâm nàng đấy, nhưng có phần hời hợt. Nàng tự nghĩ liệu có phải vì mình là người chủ động quá nhiều nên hắn đâm ra chán ngán? Liệu có phải vì nàng đã trao đi yêu thương trước tiên và nhiều hơn hắn để rồi nàng mới là người phải suy nghĩ về chuyện của cả hai?
Hắn lúc nào cũng cười toe, lúc nào cũng đỏ lựng má khi nói về chuyện tình cảm. Chỉ có cái nắm tay của hắn mới khiến nàng đủ dũng cảm để tin rằng hắn thật ra có yêu nàng. Bởi cái nắm tay ấy rất ấm, mạnh mẽ và rắn rỏi. Từ những lần chạm tay đầu tiên, nàng đã mỉm cười vì biết mình tìm đúng một bàn tay để nắm.
Chỉ có điều, nàng sợ đến một khi nào đó, khi mà nàng không đủ sức để nắm tay hắn chặt hơn nữa… thì hắn sẽ tự buông…
Ngày sinh nhật nàng trùng với ngày thi thử đại học lần một, cả lớp tất bật bài vở, hắn cũng không ngoại lệ. Và hắn đã quên.
Sinh nhật thứ mười tám, nàng cười trên nụ đắng. Bàn học ở nhà là bình hoa của mẹ, gói quà trên giá sách là của lũ bạn thân. Tuyệt nhiên chẳng có hắn tồn tại.
5. Sau chiều mưa vuột mất bàn tay nàng, hắn thấy mình vẫn ổn. Hắn chỉ sốt ba mươi tám độ năm, chỉ chút cháo nóng của mẹ và cái khăn lạnh đắp lên trán là khỏi. Hắn vẫn tung tăng trên sân với bóng và lũ bạn. Chỉ thiếu nàng ở hàng ghế người cổ vũ. Hắn có mông lung đôi chút, tim có nhói và hẫng đi nhiều nhịp, nhưng hắn vẫn ổn. Hoặc là cố làm ra mình có-vẻ-ổn.
Gặp nàng trên lớp, cái nhìn của nàng nửa hời hợt nửa quan tâm. Hắn thì lạnh nhạt hẳn. Hắn ghét cái kiểu khiến hắn phải chạy theo, khiến hắn phải lo lắng và nhẫn nại. Nàng là con gái, nàng được quyền đỏng đảnh, nhưng nàng quá lạnh lùng với tình cảm của hắn. Hắn có thể ngốc nghếch, có thể nhút nhát, nhưng chẳng lẽ qua cách thể hiện nàng chưa đủ tự tin về tình cảm của hắn? Có lẽ nàng muốn hắn chứng minh nhiều hơn thế, hoặc là nàng đã… chán hắn rồi.
Nghĩ tới đây hắn thấy hơi nhói. Hắn không dám nghĩ nữa, bởi những kỉ niệm với nàng đẹp như bài thơ mà nàng đang đọc, ấm áp như đám nắng đậu trên tán bàng già trên sân, nhẹ nhàng như những cơn gió vờn qua làn tóc mây của nàng mỗi chiều tan học. Hắn nhớ, nhớ ơi là nhớ!
“Này cậu, đừng bướng bỉnh rời xa tớ nhé?”
6. Sắp đến đợt thi thử lần hai, hắn vẫn bận tối mắt tối mũi để dành chút thời gian quan tâm đến cảm nghĩ của nàng. Nàng nhớ hắn cái kiểu nhớ rất lạ. Lúc nào cũng nhìn thấy hắn đâu đó trong tầm mắt, lúc nào cũng nghe thấy tiếng hắn dặn dò bên tai, thậm chí còn cảm giác được khoảnh khắc hắn lồng bàn tay to bản vào bàn tay nhỏ bé của nàng. Nói chung nỗi nhớ về hắn hiện hữu nhiều hơn nàng vẫn tưởng.
Và hóa ra, nàng không quá bướng bỉnh để biết cách tự quên đi một người. Thay vì học cách quên đi, nàng ôm thành nỗi nhớ. Nàng chỉ còn biết hai thứ trong suốt thời gian ôn thi: Đỗ đại học. Và hắn!
Tan giờ thi môn cuối của đợt thi thử thứ hai, nàng ra nhà xe lấy xe và ngóng một bóng hình quen thuộc. Thời gian trôi qua kẽ tay, mọi thứ đến nhanh hơn nàng nghĩ. Chuyện với hắn, thấm thoắt đã hai năm. Cho đến lúc nàng bắt đầu thấy mỏi mệt, nàng cảm giác mình đang dần là người chùn bước, thì nàng nghĩ đến chuyện buông tay.
Buông tay giống như giải thoát cho cả hắn và nàng. Như một cái kết dù không đẹp nhưng vẫn trọn vẹn cho chuyện tình thời áo trắng. Nàng có thể chờ hắn thêm một thời gian nữa, khi hắn đủ tự tin để khẳng định với tất cả rằng hắn yêu nàng chứ không đơn giản chỉ chứng minh cho một mình nàng. Nhưng liệu rằng hắn có muốn ngày ấy xảy ra không? Nói cách khác, hắn có thực sự còn tình cảm để quay trở lại với nàng như nàng hằng mong không?
Ra đến cổng trường gặp hắn, hắn gãi đầu gãi tai cười xòa.
- Cậu làm bài tốt không?
- Cũng ổn, thi thử thôi mà, không quan trọng lắm!
- Ừm…
- Sao chưa về nữa? Cậu đợi ai à?
- Ừ, đợi cậu.
- …
- Cùng đi đi!
Hắn và nàng dắt xe đi bộ song song trên con đường bằng lăng tím biếc. Hắn nhảy lên cao một đoạn, ngắt nhành bằng lăng nhỏ cài lên tóc cho nàng. Khoảnh khắc nàng ngước mắt lên chạm vào cái nhìn của hắn, nàng thấy giọt tròn chực tràn khỏi mi, còn hắn, tiến lại gần nàng hơn một chút.
- Mình dừng lại ở đây, nhé!
- …
- Sau kì thi này tớ đi du học rồi. Xin lỗi cậu vì tất cả.
- …
- Khi xa tớ đừng quá bướng bỉnh và kiêu kỳ, hãy để cơ hội cho đứa con trai nào đó tốt hơn tớ ở bên cạnh quan tâm cậu, lo lắng và chăm sóc cho cậu. Khi xa tớ cũng đừng lì lợm thức quá khuya, đừng ăn mì tôm vào buổi tối chỉ vì mẹ vắng nhà. Khi xa tớ chăm chỉ tập thể dục đều đặn mỗi sáng để giữ gìn sức khỏe. Được không? Hứa với tớ được không?
Hắn nói với ánh mắt hoe đỏ, bàn tay nắm lấy tay nàng tự lúc nào, hờ hững chứ không nắm chặt, nàng bất giác thấy lạnh, thấy cô đơn và thấy mình chìm trong một khoảng không chới với.
- Lo lắng cho tớ à? Sợ tớ không quên được cậu à?
Hắn ôm nàng vào lòng, kéo đầu nàng tựa lên vai hắn, vuốt tóc đuôi gà buộc cao bởi một sợi dây nơ màu đỏ.
- Tớ có thể yêu cậu, tớ cũng có thể quên cậu, ngay lập tức!
Cơn mưa mùa hạ vội vã, hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, siết chặt thật chặt, mắt môi mờ nhạt bởi những hạt mưa. Tim hắn run bắn như lần đầu bị điểm kém và sợ bố mẹ vạch mông cho ăn roi. Lần này, trước mặt một cô gái, hắn thấy mình gục ngã.
- Cậu về đi, tớ ổn!
Nàng quay đi, bóng nước chạy theo từng gót chân của nàng. Đôi giây búp bê màu đỏ ướt sũng, mái tóc màu hạt dẻ buộc đuôi gà ướt sũng, hắn tần ngần.
“Này, đừng đi chứ! Chờ tớ!”
Nàng vẫn đi, bước không nhanh không chậm. Trời vẫn mưa, hạt không to không nhỏ. Mọi thứ đều đều như một bức tranh nửa tĩnh nửa động. Hắn đứng im trong một bầu xám xịt. Xám xịt mưa và xám xịt của tâm hồn trống rỗng.
Sinh nhật tuổi mười tám, hắn cùng mưa. Và nàng đi mất.
***
Hắn sau thời gian du học có trở về Việt Nam và tìm gặp lại nàng. Song nàng vẫn là cô gái như xưa, bướng bỉnh và kiêu kỳ đến mức không cho phép bất cứ chàng trai nào bước vào trái tim mình trừ khi nàng thực sự muốn thế và thực sự là người chủ động.
Hắn không định tìm cách làm quen lại với nàng vì hắn nghĩ mình không xứng đáng. Song đâu đó trong những câu chuyện với bạn bè, nàng vẫn hay kể về mối tình thời áo trắng, về một người con trai đầu tiên cho nàng biết cảm giác mật ngọt và vị đắng của tình yêu.
“Thật ra tình yêu không quá khó như chúng ta vẫn nghĩ đâu, còn có cái gì đó nhẹ nhàng và bình yên hơn thế nhiều lắm. Tao ấn tượng nhất là lúc hắn sắp bỏ rơi tao, hắn khuyên tao đủ thứ, nghe ấm lòng mà xót lắm mày ạ. Thế là từ lúc đó tao chỉ biết có hắn để yêu thôi. Kể cả khi hắn đi xa cả nửa vòng trái đất. Tao thật ngốc, mày nhỉ?”
Cô gái ngồi trà chanh cùng những người bạn nói chuyện ở ngay sát bên cạnh, hắn mỉm cười vì nghe đâu đó thi vị giống như chuyện của mình. Hắn đã tin tưởng rằng đó là một ai đó không phải nàng. Bởi nàng sẽ không thừa nhận yêu hắn như thế, nàng sẽ nói rằng vì ghét hắn mới chờ hắn về để trả thù. Cô gái ấy đáng yêu và giống hệt nàng, nhưng chắc chắn không thể là nàng. Hắn vẫn đinh ninh là thế.
Cho đến lúc hắn quay người lại, cô nàng cùng những người bạn cũng lên xe đi mất. Tóc đuôi gà buộc bằng sợi dây nơ màu đỏ, đôi giày đỏ, chiếc vòng tay hình cỏ bốn lá…
Hắn bần thần nhận ra điều gì đó rất đỗi thân quen. Vậy là, hắn cố sức để đuổi theo. Còn chuyện hắn có đuổi theo để tìm gặp lại nàng được hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn. Ai đó sẽ tin rằng hắn gặp được nàng, ai đó sẽ cho rằng hắn nhận nhầm người, và ai đó nghĩ rằng hắn đã quá muộn để bắt kịp được hạnh phúc một lần nữa.