Đôi khi, cái người ta cần nhất không phải là muốn cùng ai lên giường vào mỗi tối mà là ai sẽ cùng mình thức dậy vào buổi sáng và pha cà phê cho nhau (*)
***
tin-em-di-roi-dau-se-vao-day
1.
Quá 11h đêm mà cái đống số liệu trên máy tính của tôi vẫn chưa được xử lí hơn một nửa. Thực ra là vẫn đang còn thong thả ngày chủ nhật nhưng cứ nghĩ đến việc phải tạm rời xa cái giường yêu quý vào một ngày nghỉ hiếm hoi nên tôi vẫn tự nhủ thà ngủ muộn xíu còn hơn.
Bình thường thì giờ giấc của tôi không đến nỗi nhưng lúc nãy có đi uống bia với thằng bạn nên bây giờ cảm thấy có chút uể oải trong người. Đành ngồi dựa hẳn vào vai ghế một lúc, tập thể dục cho cái cổ mấy lần cho tỉnh táo đầu óc. Bất chợt có cái thứ lạnh buốt nào đó áp lên má làm tôi giật nảy mình.
Ngoảnh người lại với một chút bất an lập tức chạm trúng vào ánh mắt không giấu nổi với sự tinh nghịch của người phía sau.
Có vẻ như rất hài lòng với phản ứng của tôi (giống như đã được tính toán trước), em tủm tỉm cười, tay phải vẫn đang cầm lấy ly nhựa làm đá – thủ phạm gây ra toàn bộ sự việc nãy giờ.
Sực nhớ ra ra một chuyện quan trọng hơn tất cả mọi thắc mắc, tôi hỏi cô gái trước mặt:
- Làm sao em vào được đây?
Tôi nhận được một vẻ mặt rất thản nhiên:
- Cửa nhà anh đâu có khóa
- Hả? – Câu trả lời làm tôi ngớ người
Lập tức nghĩ đến việc lúc nãy đi uống bia nên chắc quên khóa trái cửa. Chết thật.
Tay trái khẽ vỗ nhẹ lên trán cho cái sự bất cẩn của mình rồi tôi chợt bật cười kèm theo cái nhìn có chút "nể phục" người đối diện:
- Em giỏi lắm
Sau khi đã khóa cửa, tôi xoay đi xoay lại tay cầm cho chắc chắn rồi mới trở về phòng. Khi ấy, em đã nghiễm nhiên đặt một chiếc ghế bên cạnh cửa rồi thả người hẳn lên nó. Sẽ không có vấn đề gì khi tôi thấy từng mẫu tàn thuốc đang chầm chậm rơi xuống trên chiếc gạt tàn màu trắng xám.
Từng cử chỉ thật thành thục khi em điều khiển điếu thuốc khiến người khác nhìn vào cảm thấy khá xót xa
Một người con gái phải tìm đến khói thuốc làm bạn, phải nên nghĩ như thế nào mới phải?
Biết tôi vào, em vẫn cứ điềm nhiên với "công việc" của mình như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ khẽ quay đầu lại, cười như không:
- Em hứa sẽ không làm bẩn cái cửa sổ của anh
Tôi không trả lời, chỉ lặng im đứng dựa vào một bên thành cửa, nhìn em.
Bao lâu rồi, tôi mới thấy em hút thuốc như thế này? Đúng hơn là, bao lâu em mới để tôi nhìn thấy bộ dạng này của em như bây giờ?
Còn nhớ, cách đây hai năm, lúc tôi mới chuyển đến khu chung cư này, ấn tượng đầu tiên của tôi với cô gái này là cái nét tươi tắn làm cho người đối diện luôn cảm thấy dễ chịu:
- Anh là hàng xóm mới, hử? – Khi ấy là ngày đầu tiên tôi dọn đến ở nhà mới trùng vào lúc em đi đâu đó mới về.
Và từ đó, chúng tôi biết nhau. Rồi dần dần, thành quen.
Khung cảnh bây giờ, nếu miêu tả thì ắt hẳn ai cũng sẽ khó tưởng tượng nổi nhưng nó lại chân thực một cách đúng nghĩa.
Một cô gái trong một chiếc áo phông nam xanh lá sẫm cùng một chiếc quần shock màu trắng sữa.
Chân trái đang vắt nhẹ nhàng lên đùi chân phải, chiếc cằm tì nhẹ lên bàn tay phải đang chống trên mặt tường cửa sổ. Điếu thuốc đang hút dở vẫn lập lòe ánh sáng, từng hạt óng ánh đo đỏ lần lượt rơi xuống.
Về phần tôi, chỉ biết đứng dựa hẳn vào một bên mép tường phía của phòng, hai bàn tay khoanh lại trươc ngực, lặng thinh thở dài nhìn em.
Tôi không cản, không ngăn cấm cũng không bước lại mà dập tắt cái thứ em đang cầm trên tay vì thừa hiểu em sẽ lại tiếp tục châm thêm một điếu khác nếu tôi làm thế. Còn lạ gì với cái tính ương bướng hết nói nổi này nữa.
Dù là biết như thế nhưng nói về mức độ hiểu người con gái này thì tôi hoàn toàn không nắm bắt được.
Chẳng hạn, qua một người bạn, tôi biết em gặp chuyện gì đó không vui, nhưng khi gặp nhau, gương mặt ấy vẫn tỏ vẻ vui tươi như thường lệ. Thậm chí, còn biết cách chọc cho tôi cười một cách tự nhiên.
Có những hôm, em rủ tôi đi uống bia. Ban đầu, tôi cứ nghĩ trong khi uống em sẽ rất ủ rũ, mệt mỏi, than vãn hay đại khái là buột miệng ra một từ gì đó không hẳn là tốt đẹp. Nhưng không ngờ, em với tôi ngồi trong quán giống như hai thằng bạn lâu ngày không gặp, mừng rỡ biết bao!
Đúng là, em không muốn cho bất kì ai thấy bản thân mình yếu đuối. Cũng có thể nói, em không cho người nào cơ hội được nhìn rõ con người mình.
Lúc này đây, tôi biết em đang gặp chuyện.
Đúng, phải là chuyện gì đó rất rất tệ.
- Cà phê, thuốc lá, bia rượu. Anh nghĩ là em nên cắt luôn mái tóc của mình làm con trai luôn đi. – Tôi mở lời để phá vỡ cái bầu không khí im lặng đến mức khó chịu này.
Một thoáng, em chầm chậm xoay đầu lại, mái tóc màu hung đỏ được vắt sang một bên nhìn rất quyến rũ
- Nhưng em không có đủ tiền
- Anh cho mượn
- Anh có đủ á? – Em trong xoe mắt nhìn tôi. Thật nhẽ nhõm khi thấy điếu thuốc trên tay đã được dập tắt từ lúc nào.
- Gì cơ?
- Ý em là tiền sang Thái chuyển giới luôn í?
- Khụ ... khụ ... - May mà tôi không uống nước.
Em nhìn tôi, khúc khích cười. Cảm giác mọi thứ dường như lại bắt đầu ổn định trở lại. Khuôn mặt của tôi như giãn đều thoải mái hơn trước.
Tôi không hỏi em là đang gặp vấn đề gì. Thừa hiểu, thế nào em cũng sẽ không hé ra nửa lời.
Và đúng là cô gái ấy không hề đả động qua. Em chỉ đứng dậy, thả lỏng người và cầm cái gạt tàn đang nằm trên cửa sổ rồi bước ra khỏi phòng làm việc của tôi.
Lúc đi ngang qua, em còn không quên tinh nghịch nháy mắt.
***
Sát cạnh nhau như thế nhưng phải nói là tôi mới sang nhà em đúng một lần trong khi em thông thạo mọi ngóc ngách trong nhà tôi còn hơn hẳn cả người đứng tên sở hữu nó.
Lúc này, tôi vẫn đứng dựa vào tường, chỉ có điều đôi mắt lại chuyển ánh nhìn ra phía nhà bếp thong thả ngắm từng cử chỉ của em.
Cô gái ấy cẩn trọng đổ tàn thuốc xuống thùng rác cạnh bên chỗ rửa rồi xối chiếc gạt tàn qua vòi nước cho sạch. Xong xuôi, bàn tay nhỏ nhắn ấy đặt nó ngay ngắn trong tủ gỗ.
Em ngắm nghía mọi thứ xung quanh một lượt và tự thưởng cho mình một nụ cười hài lòng.
***
Cảm nhận được em sẽ ngoảnh người lại nên tôi giả vờ điều chỉnh hướng nhìn ra phía khác
- Ngắm gái đẹp đâu phải là cái tôi mà nhìn anh lén lút thế?
"Hả?" Tôi khẽ đờ người ra.
Tức là em biết rõ tôi nãy giờ đều đứng sau quan sát?
Làm bộ như không nghe rõ chuyện gì, tôi bước vào phòng máy tính:
- Nhìn lại cho tôi cái gương hộ với tiểu thư. Rồi chú ý cái đồng hồ treo tường xem bây giờ là lúc nào rồi.
- 23h30p – Tôi nhận được câu trả lời ngay lập tức.
Tôi trở vào phòng, lật đống tài liệu và bắt tay vào hoàn tất nó. Hình như em cũng bước vào.
- Huy – Nghe thấy giọng con gái nhỏ nhẹ gọi tên mình, tôi bất giác ngước lên. Vẻ mặt em nghiêm túc hơn bình thường – Đang tính thương lượng với anh một chuyện.
2.
Hôm nay là ngày tình nhân – 24 tiếng đồng hồ quý giá ch những đôi uyên ương còn đang mặn nồng.
Còn nhớ trước đây, hễ khi nào đồng nghiệp nhắc đến nó là y như cơ thể tôi như bị dị ứng, da gà nổi liên tiếp. Thế mà bây giờ lại có thể thốt ra một cách rất dễ dàng.
Nghĩ mông lung về một khuôn mặt rặng rỡ nào đó, khóe miệng tôi bất giác cong lên, mỉm cười.
" – Cho em ba tháng ... - thanh âm nhỏ nhẹ kéo dài trong không gian tĩnh mịch – được anh ôm ngủ.
- Khụ ... khụ ... - Lần này thì đúng là tôi sặc thật vì lúc em nói cái miệng mới uống xong ngụm nước
- Hửm?? – Em nhìn tôi, với một thái độ hết sức tự nhiên – Em nói gì mà nhìn anh phản ưng như thế. Chỉ là ngủ thôi mà.
"Chỉ là ngủ thôi mà" Em nói nghe thật đơn giản.
Về phần tôi, cứ phải đờ người ra trong chốc lát để hiểu chuyện gì đang xảy ra mới đây.
- Em thích anh? – Tôi hỏi
- Em không có hứng thú với mấy thứ vớ vẩn đó – Ngừng một lát, em dịu dàng nở một nụ cười – Chỉ là lâu rồi muốn được ngủ một giấc thật ngon thôi.
Nói xong, em nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế rồi tiến lại phía giường ngủ trong khi tôi vẫn ngồi nhìn vào cô gái trước mặt nãy giờ. Đột nhiên, em dừng lại, ngoảnh đầu về phía tôi:
- Không nhất thiết là phải ôm ngủ, miễn à cho em cảm thấy bên cạnh mình có hơi ấm là được rồi
Căn hộ của tôi cũng có thể xem là vừa đủ nhưng vì cách bố trí nên chỉ có thể nằm nghỉ thoải mái trên chiếc giường trong phòng làm việc. Bây giờ đang còn là mùa lạnh, nằm sàn nhà thì khác gì chịu chết. Chả nhẽ một thằng đàn ông lại đuổi một cô gái về nhà vào nửa đêm, ai mà xem được. Nên khi nghe em nói, thật sự không biết phải giải quyết như thế nào"
- Sao anh hôm nay dậy sớm thế? – Có tiếng nói thỏ thẻ ở phía sau tôi. Thoáng nghe qua đã biết em còn ngái ngủ.
Mạch suy nghĩ của tôi đang chạy tít về thời điểm của một đêm tháng 12 năm ngoài bị âm điệu nhẹ nhàng ấy kéo nó về hiện tại.
Lúc này, tôi đang bận rộn với mấy lát thịt đang thái dở trên bếp nên chỉ có thể ngoảnh đầu lại, mìm cười.
Em đang chằm chằm nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhỏ xinh xinh, không son phấn, không một chút nào cảnh giác trở nên thật đáng yêu. Đôi mắt to tròn thi thoảng lại chớp nhẹ vài lần, đôi môi nhẹ nhẹ một chút hồng tự nhiên.
Thật khác, so với bộ dạng bất cần trước đây tôi từng biết.
- Sao em không ngủ thêm tí nữa?
- Thế ai nấu bữa sáng cho anh?
Đây là điều kiện em đổi lại khi thương lượng với tôi vào đêm hôm đó
"Em sẽ nấy ăn cho anh, một ngày ba bữa, tay nghề tuy không đỉnh nhưng đảm bảo là không gặp vấn đề" Trích y nguyên câu nói của em là như thế.
Dĩ nhiên, là chuyện này không đời nào tôi đồng ý nhưng đến khi chứng kiến em năm đêm liên tiếp gần sáng vẫn trằn trọc không ngủ được.
Dẫu cho chữ "ngủ" đôi khi làm người khác cảm thấy không an toàn. Nhưng với em, ngủ thì đơn giản chỉ là ngủ. Chỉ có thế thôi.
Tôi đồng ý vì không muốn tầm tầm nữa đếm là có tiếng gõ cửa rồi chuông điện thoại cứ réo liên hồi mà người làm ra mấy chuyện đó ngoài em ra thì còn ai. Nhưng chỉ nằm sát cạnh, chứ không ôm. Lúc đó em cười và đáp "Miễn là em ngủ được".
Trở về một chút với căn bếp nhỏ nơi tôi với em đang đứng. Thấy em hỏi, tôi nghiêng người sang bên phải một chút để cô gái phái sau có thể nhìn rõ cái thứ đang nằm trên bàn bếp.
Khi nhìn thấy miếng thịt với vài vật dụng nấu ăn, em tủm tỉm cười.
- Thế anh nấu đi. Em ngủ tiếp. Ước gì ngày nào cũng 14.2 – Hóa ra em cũng để tâm đến ngày hôm nay
- Không có anh nằm cùng em cũng ngủ ngon được à?
- Muốn thử không? – Đôi mắt em lấp lánh ý cười
***
Tôi muốn làm một cái gì đó đặc biệt vào ngày hôm nay cho em.
Xét theo nhiều phương diện, dĩ nhiên, tôi có nhiều cái cớ để thoái thác rằng việc này là không cần thiết vì chúng tôi không-là-gì-của-nhau
Nhưng nếu hiểu theo hai tháng gần đây, chúng tôi lại là một-chút-gì-đó-của-nhau.
***
Valentine nên công ty tôi có chế độ "ưu đãi" đặc biệt cho nhân viên đã có một nửa yêu thương. Tôi lại không nằm trong danh sách đó nên vẫn phải cặm cụi đến 5h chiều mới được tan sở.
Vì thế mọi kế hoạch đều phải trì hãn cho đến buổi tối.
Nhớ có lần em đề cập đến một nhà hành Pháp mới mở gần nhà mà chưa có thời gian đến nên tôi đặt ngay một bàn ở chỗ đó xem như tạo một niềm bất ngờ nho nhỏ cho em.
Thường thì mỗi khi tiếp đối tác tôi đều "book-in" qua điện thoại nhưng riêng hôm nay là lần đầu tiên tôi đến tận quán để chuẩn bị.
Kể ra nếu người khác nhìn vào, mối quan hệ của tôi và em có thể bình thương nhưng với tôi, em là một người nào đó rất đặc biệt. Hơn cái chữ "tình nhân" dành cho ngày hôm nay.
Không quan tâm cái tên nào có thể đặt giữa chúng tôi chỉ cần hiện tại như thế này là đủ lắm rồi
***
Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, tôi rút điện thoại ra, nhắn sang cho em:
- Chuẩn bị nhé. Tầm 15p nữa anh qua.
Với tính của em, những tin nhắn theo kiểu thông báo như thế hiếm khi em chịu động tay mà trả lời lại.
Nên bỗng nhiên thấy điện thoại rung báo có tin nhắn mới làm tôi hơi bất ngờ
"Anh không phải mua hoa hay chocolate gì đó đâu nhé. Ngon miệng là được"
Tôi phì cười. Đúng là em.
Thực tình cũng đang chần chừ mãi không biết vấn đề quà như thế nào đây. Là đàn ông nhưng chưa khi nào tôi mua hoa tặng con gái. Thế mà bây giờ đầu óc cứ như loạn hết cả lên.
3.
Tôi cho xe chạy chầm chậm rồi dừng hẳn ở một góc bên lề chung cư.
Thoạt đầu, ngó qua cửa xe, người tôi đang cần tìm không đứng ở đâu xung quanh cả.
Nghĩ là em đang chuẩn bị chưa xong nên tôi quyết định tháo dây an toàn, xuống xe và lên nhà thay vì gọi cho em.
- Anh gì ơi? Cho em hỏi? – Có tiếng con gái vang lên ở phía sau lúc tôi bắt đầu xuống xe chừng vài bước.
Nghe giọng nói hết sức quen thuộc làm khóe miệng tôi trong vô thức không giấu nổi niềm vui. Trong lòng như có bông hoa đang nở rộ.
Từ từ ngoảnh người lại, định đáp trả thì cơ thể tôi chợt đứng sững người, nụ cười cũng vì thế mà co dần lại không kìm nổi ngạc nhiên trong chốc lát
- Gì mà nhìn em thế?– Em nói, thấp thoáng trên gương mặt có chút ửng đỏ
- Không. Tại anh đang nghĩ con trai mặc váy, cũng đâu đến nỗi tệ nhỉ? – Tôi trêu em rồi nhanh chóng lại mở cánh cửa xe, điệu bộ như mời một quý cô đi dự tiệc.
Thấy dáng vẻ ấy của tôi, em khúc khích cười rồi lên bước lên xe.
***
Nhà hàng hôm nay rất đông khách, nếu tôi không đặt trước chắc bây giờ cũng không tìm được một chỗ nào để ngồi mất.
Tiến lại nhanh phía bàn ăn, tôi bước lên trước kéo ghế ra cho em. Thay vì ngồi xuống em lại trân trân đứng nhìn tôi một chút, gương mặt thấp thoáng ý cười:
- Lạ nhỉ?
- Gì em?
- Một ngày có thể thay đổi hoàn toàn một con người.
Tôi quên mất, cái tính nói xỏ xiên người khác có lẽ trên đời này không ai bằng em. Biết em đang nói móc mình, tôi không để em đắc ý:
- Vâng. Nhất là một chàng trai có thể biến thành một công chúa xinh đẹp.
Nghe tôi nói, em bật cười thành tiếng rồi ngồi xuống.
Quả thực, hôm nay trông em rất quyến rũ. Chiếc voan đỏ ôm sát người cùng mái tóc búi gọn lên cao tôn lên nước da trắng ngần. Nó hoàn toàn khác với những bộ đồ giống tomboy bình thường em hay mặc. Mà không phải tomboy gì đâu, mà đúng là đồ con trai thật sự ấy.
Vì đã đặt sẵn trước nên khi chúng tôi đến thì các món ăn cũng lần lượt được mang ra ngay sau đó. Thấy em nhìn bao quát bàn ăn một lượt, tôi mở lời trước:
- Ngon hơn món em nấu, anh đảm bảo
- Chưa chắc. Phải ăn mới biết – Em lập tức phủ nhận, lè lười nhìn sang tôi.
- Ok.Ok. Giờ thì bắt đầu đươc rồi chứ, tiểu thư - Tôi vừa nói, vừa cười. Cảm giác rất thoải mái
Bất chợt, em ngước lên, gặp trúng ánh mắt tôi, mỉm cười.
Trong một nhà hàng Pháp lãng mạn vào một buổi tối cũng lãng mạn không kém, tôi cùng dùng bữa với một cô gái trong một tâm trạng an yên nhất có thể.
Một điều lạ là, cô gái ấy không phải người yêu, cũng không phải là ai đó mà con tim tôi đang theo đuổi. Em là em, đơn giản chỉ có thế.
***
Lúc chúng tôi về đến chung cư là tầm 8h tối
Tiễn em về trước cửa rồi tôi cũng nhanh chóng quay trở về nhà.
Vào phòng, tôi lập tức đi tắm, vệ sinh răng miệng cho thoải mái rồi bắt đầu lại bàn làm việc để xử lí đống tài liệu trên máy tính.
Lạ chưa, thường ngày nếu về đến nhà mà vẫn phải làm thêm vào buổi tối như thế này thì cái mặt của tôi sẽ nhăn nhó rất khó coi. Thế mà bây giờ lại cảm thấy khá... dễ chịu. Bỗng nhiên, tâm trí tôi lại hiện lên gương mặt của em lúc nãy. Đúng thật là, sao đầu óc làm việc hôm nay lại không tập trung được thế này?
4.
Vì ngày mai là hạn chót phải nộp báo cáo nên đêm qua tôi phải thức quá bán để hoàn thành nó. Chắc tại vì mệt hay lí do nào đó mà sáng mai tỉnh dậy thấy mình đang nằm gục trên bàn. Một điều lạ hơn nữa là hình như tối qua, em không sang.
Khẽ cựa mình ngồi hẳn dậy, cảm giác như trên vai rơi một thứ gì đó xuống đất, tôi cúi nhìn xuống, là một chiếc chăn mỏng.
Đầu óc tôi lúc này chỉ tràn ngập duy nhất hình ảnh của một người. Tôi cố nhìn xung quanh, đi ra ngoài gian bếp, hi vọng nhìn thấy một dáng dấp nào đó quen thuộc như mỗi sáng thường ngày. Chỉ tiếc, không thấy em đâu cả.
Lúc tối vì nghĩ em đến nên cửa phòng tôi không khóa nhưng khi lại gần, cánh cửa đã được khóa trái từ khi nào.
Bỗng nhiên trong lòng có chút gì đó bất an, tôi lập tức mở cửa, chạy sang nhà em.
Cánh cửa ấy đã được khóa ngoài, tôi bất lực đập cửa. Rồi trở về phòng mình, định lấy điện thoại để gọi sang cho em thì thấy vật gì đó màu trắng lạ lạ nằm trên bàn làm việc. Nhấc chiếc bút đang nằm trên nó lên, mi mắt tôi hơi nheo lại, hình như là một lá thư.
Đúng rồi, thư của em.
Tôi từ từ mở những nếp gấp của tờ giấy ra, mắt như không muốn nhìn vào những dòng chữ ấy
" Huy, biết không? Lí do em đề nghị ngủ chung với anh ấy? Một phần vì em khó ngủ, nhưng hơn hết, là anh rất giống một người.
Huy, em biết em rất quá đáng khi nói những từ này. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, là em lại lập tức nhớ tới người con trai ấy.
Xin lỗi, khi gây ra mọi chuyện rồi em chỉ có thể nói được hai chữ này thôi.
Cảm ơn anh nhiều, em sẽ không quên buổi tối ngày hôm qua đâu. Nhưng em nghĩ đã đến lúc phải dừng lại mọi thứ ở đây. Hi vọng là chưa trễ.
Huy, tin em nhé, một thời gian nữa, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi.
Ký tên: An"
Sữa
P.S: (*) - Lonelines on the net - Janusz L.Wisniewski