Nói chung, thời tuổi trẻ, không ai không chút kỷ niệm tuổi học trò.
Cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới còn bám chân gia đình. Và, đáng nhớ nhất là giai đoạn 16, 17, 18 đang ngồi bậc đệ nhị cấp ở nhà trường, luôn nhiều mơ, lắm mộng, yêu đương thầm kín, bộc lộ. Rồi có những cuộc tình được thành tựu và những cuộc tình dở dang. Nhưng đa số là dở dang. Bởi những rẽ ngã của cuộc đời mà dường như không ai muốn. Chính vì thế mà các nhà thơ, nhà văn hay mượn mùa Hè, mùa Phượng vĩ, mùa chia tay, con Ve sầu để diễn đạt lại những nỗi buồn ấy. Nhìn khách quan thì thấy rất đẹp, tình cảm, nhưng trong tâm đang ray rứt lòng người. Không ray rứt sao được? Khi kẻ ở, người đi và biết bao giờ trở lại.
Giờ chỉ còn ngồi nhìn cánh phượng
Cùng ghế buồn ngắm xác hồng rơi
Ngày sắp tàn, mỗi kẻ, mỗi nơi
Nghe buồn lắm. Phải không chim nhỏ?
Chẳng một lời, chẳng chút xôn xao
Sẻ chia cùng ta chút nỗi đau
Ta là bạn ngày ngày đến lớp
Anh, anh hỡi biết bao giờ họp
Con chim trời chắc sẽ bay xa
Chỉ còn em sáng sớm, chiều tà
Ngày yêu anh, em thường hay nhắc
Sẽ một ngày ta phải xa nhau
Mà vẫn yêu, yêu cuốn, yêu nhào
Để giờ phải một mình ghế đá
Thương anh quá, thương em nhiều quá
Hai mối sầu, hai nỗi thương đau.
Qua bài thơ “Hai nỗi thương đau “ Là bằng chứng cho ta thấy cả hai đều cùng mang một tâm sự buồn giống nhau. Tuy biết trước mọi sự việc sẽ đến mà vẫn cứ chạy đuỗi theo những ước mơ kỳ vọng của mình. để rồi giờ phút chót chỉ một mình ngồi than thở và sợ sệt đủ điều. Đến cả con chim bạn hằng ngày bên trường lớp mà cũng sợ nó bay xa.
Trong tiếc nhớ hay thường ngồi ngơ ngẩn và tự thấy mình dại dột, khi mới biết yêu cứ ngỡ tất cả những gì mình đang có trong tay sẽ lệ thuộc hết về mình, rồi đăm ra ỷ lại, hờ hợt, đòi hỏi hơi qúa đáng và luôn cứ cho mình là con gái bắt tội người tình thế nọ, thế kia. Dĩ nhiên trong sự quá đáng ấy nó hiện lên cái duyên dáng, dễ thương, đẹp đẻ của người con gái, nhưng ngược lại nó cũng làm cho người ta bị schock trong khoảnh khắc nhất định nào đó.
Mùa trăng nào anh cũng bên em
Thế mà em vội quên, không nhớ
Bảo anh là lạnh nhạt, vô tâm
Để em yêu khắc khoải đêm nằm
Nhìn xuyên cửa thấy lòng cô lẻ
Nơi gác vắng đêm về lạnh tẻ
Bốn bức tường hoang vắng, lặng câm
Em còn nhớ rằm về tay nắm
Đi lên chùa cúng phật, ngắm hoa
Thế mà em vẫn bảo, cho là
Tình hờ hửng chẳng thèm đưa đón
Để em phải mỏi mòn trông ngóng
Đợi chờ người, đêm đứng tựa song
Đếm thời gian nước mắt lưng tròng
Rồi tự trách “Em là con gái “.
Trong văn chương người ta thường nói „Tình chỉ đẹp, khi tình dang dở „ Theo tôi tình dang dở mà bảo là đẹp, đẹp cái nỗi gì. Sở dĩ người ta thấy người khác đau khổ thì người ta an ủi vậy thôi. Tôi vốn người được rèn luyện và xuất thân từ một trường trung học Nông Lâm súc cũng là học sinh, cũng từng trải những giây phút vui buồn nơi gốc phượng. Nhưng tôi nghĩ chắc nó cũng không đến độ như những người bạn trung học phổ thông đâu, vì họ có nhiều thời giờ hơn chúng tôi. Một ngày họ chỉ học một buổi, còn lại một buổi tha hồ mà yêu đương, lãng mạn, tha hồ mà khóc lóc cho những cuộc tình chia xa. Riêng chúng tôi phải học cả ngày sáng phổ thông, chiều chuyên nghiệp. Họa chăng ! Vài ba câu qua lại trong lúc giải lao mà có thấm gì, nên cái lãng mạn ấy cũng giới hạn và những băng ghế dọc theo những hàng phượng vĩ cũng ít kẻ thẩn thờ.
Tôi viết là gì tôi từng đã
Một thời tuổi trẻ, dáng thư sinh
Nhưng không áo trắng như người khác
Màu áo tôi nâu, lấm tấm sình.
Có yêu, nhưng chỉ là câm nín
Nên người đâu biết để làm duyên
Nên người đâu sợ con chim Quyển
Vỗ cánh bay xa bỏ bạn hiền.
Thủy Điền
28-12-2016