SỰ THẬT CUỘC SỐNG
Lâu dần, rồi trong khoảnh khác nào đó chợt hiểu ra:
Thời gian của kẻ đeo đồng hồ 500k, với kẻ đeo đồng hồ 10 triệu cũng đều như nhau.
Uống chai r*** 50k, với chai 1 triệu đến lúc say cũng đều giống nhau cả.
Ở nhà 30m2, hay nhà 300m2, thì nỗi cô đơn cũng chỉ có cùng tên gọi.
Ấy cũng là lúc bạn hiểu ra: hạnh phúc tại tâm, mới chính là thứ mà bao nhiêu của cải vật chất cũng không thể tạo ra được.Hút bao thuốc 20k, hay 100 k, thì rồi cũng đều mắc lao phổi.Ngồi ghế thương gia, hay ghế siêu tiết kiệm, máy bay nó mất tích, thì cũng đều không còn đường mà quay về.Hiểu được ra những điều này, biết hài lòng với cuộc sống, thì sẽ yên bình cả thôi. Quan trọng nhất là bạn sống với ai, ai sẽ “dù cho gió mưa” vẫn “đưa em đi đến cuối cuộc đời” mới là điều quý giá nhất.Đời vốn nhiều chông gai, hãy luôn biết cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, cho ta thêm ngày mới để yêu thương
BA CỦA CON
Ba: "Con có thấy Ba mạnh không?"
Con: "Dạ có."
Ba: "Con thấy võ thuật Thiếu Lâm có lợi hại không?"
Con: "Dạ có, rất lợi hại."
Ba: "Vậy Ba sẽ cạo đầu và đi luyện võ thuật Thiếu Lâm há?"
Con *vỗ tay*: "Vậy thì hay quá!"
Hai ngày sau, Con nhìn thấy cái đầu trọc của Ba liền vui mừng reo lên: "Ba ơi!! Cố lên!!! Ba nhất định sẽ luyện thành một cao thủ!!"
---------
Hôm đó chính là ngày trước một ngày Ba đi làm hóa trị liệu.Ba đã dùng một cách rất đặc biệt để dạy cho Con sự lạc quan và lòng dũng cảm...P/s: Chợt cảm thấy có những điều mình biết sẽ ko thể thay đổi và làm khác được thì ta nên nhìn nó về 1 khía cạnh khác, 1 góc độ khác...mọi việc rồi cũng sẽ ổn.
BA HÌNH PHẠT
Một tên trộm bị bắt mang tới trước mặt quan tòa. Tội của hắn có chứng cứ đầy đủ, ai cũng muốn hắn bị trừng phạt đích đáng.Quan tòa là một người thấu tình đạt lý, ông đưa ra 3 hình phạt để phạm nhân có thể lựa chọn: "Hoặc là ngươi ăn 50 củ hành tây hoặc chịu bị đánh 50 roi. Nếu hai cách này ngươi đều không muốn thì có thể chấp nhận nộp phạt 100 đồng tiền."Tên trộm nghĩ:"100 đồng tiền đối với mình không phải là nhỏ, nếu mình có nhiều tiền thế, đâu cần phải đi ăn trộm?". Vì thế, hắn quyết định chọn một trong hai: ăn đòn hoặc ăn hành tây. Tên trộm cho rằng 50 roi nhất định rất đau, bèn chọn ăn hành tây. "Ăn hành tây có gì khó chứ!". Khi ăn củ hành tây thứ nhất, hắn nghĩ thế. Nhưng càng ăn tiếp, càng khó chịu đến mức không thể nào nuốt được . Nước măt nước mũi dàn dụa, hắn đành bỏ lựa chọn này. "Hành tây ăn không nổi, mình chịu 50 roi vậy". - Hắn ta nghĩ - "như thế còn đỡ hon bị phạt tiền." Nghĩ thế cho nên hắn nói nguyện vọng của mình với quan tòa.Quan tòa cho phép. Nha dịch ấn hắn xuống đất, sau đó vung roi, bắt đầu đánh. Roi quất lên người hắn tới tấp, mới được vài phát hắn đã không chịu nổi kêu lên: "Xin hãy phạt tôi 100 đồng đi..." hắn van xin quan tòa. Cứ thế, cuối cùng hắn ta vẫn chọn sự trừng phạt mà hắn không muốn. Tên trộm này đã không muốn bị phạt tiền, lại không muốn ăn đòn nhưng cuối cùng lại phải chịu cả ba hình phạt. 50 củ hành tây, 50 roi, 100 đồng, tên trộm chỉ được chọn 1, chỉ cần hắn "chịu đựng" một chút thì có thể được tự do, nhưng rốt cuộc hắn lại phải lần lượt chịu đủ các hình phạt. Vấn đề ở chỗ hắn đã thiếu dũng khí, không quyết tâm tới cùng cho nên đã mất toàn bộ.Thực ra, xác định rõ mục tiêu, giữ vững ý chí sẽ giúp chúng ta khắc phục khó khăn, đạt được mục đích. Muốn nước bốc hơi phải đun sôi ở 100 độ, 90 độ cũng không thành, 99 độ cũng không được. Nước nhất định phải sôi ở 100 độ mới có thể tạo ra hơi , hơi nước đẩy được xe lửa, nhưng còn nước ấm thì không thể đẩy được bất cứ thứ gì. Một người luôn có thái độ nửa vời, do dự, thiếu kiên trì, sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp và phải sống cuộc đời tầm thường, không thăng tiến được.
THƯ GIÃN NGÀY LỄ!
Có hai con chim gáy rất thân với nhau. Hết tha thẩn xuống đồng lượm từng hạt lúa, chúng lại bay lên ngọn tre râm ran tiếng gù. Cứ tha hồ mà dồn dập, mà khoan thai có khi nhẹ nhàng như lời tình tự. Bỗng chẳng may một anh bị con người bẫy được đem về nuôi. Anh kia liền đi tìm bạn mới.Mặc dù được chăm sóc chu đáo, nhưng bị giam hãm trong lồng phần thì nhớ da diết cánh đồng quê, phần thì nhớ bạn, chim cất lên những tiếng ai oán não nùng. Nghe tiếng than của bạn, anh chim gáy ở ngoài cũng tìm đến thăm. Thấy bạn mình được ở trong chiếc lồng son, có thức ăn nước uống đầy đủ, anh ta ganh tị bảo:- Tưởng khổ cực lắm, hoá ra phúc đức ông cha bảy đời để lại mới có được kẻ nâng niu chiều chuộng còn than vãn nỗi gì.Anh chim trong lồng nghẹn ngào không thốt nên lời.Thấy thế anh chim ở ngoài nảy ra ý định: Mình muốn vào đó, nhưng có cả hai thì thức ăn sẽ ít đi, chi bằng tìm kế cho nó bay ra để ta vào tha hồ mà chén. Nghĩ vậy anh ta liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ:- Muốn thoát thân thì nhịn ăn, giả vờ chết. Chủ sẽ bắt ra xem thử, lúc ấy nhanh chân mà tẩu thoát.Quả thật bằng cách đó anh chim nọ được vùng vẫy nơi trời cao và say sưa cất giọng trầm bổng. Còn anh chim ở ngoài lại cứ quanh quẩn bên chiếc lồng, tất nhiên được vào trong dễ dàng.Được no nê nhưng anh ta mới nhận ra sự cô độc, tù túng. Từ đó, chim càng lười biếng không cất nổi tiếng gáy. Người chủ thấy thế cũng chẳng còn săm soi, chăm sóc như ngày xưa nữa. Nhiều hôm phải nhịn đói, nước mắt lưng tròng, thân hình tiều tụy trông mà tội nghiệp, anh ta liền dở chiêu cũ nhưng có ai mà dại nữa. Lúc này, anh chim gáy nọ mới nhận ra rằng sống mà chỉ vì miếng ăn thì đó chỉ là kiếp sống thừa.Bài học rút ra> Hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động vì đôi khi chính ta lại giăng bẫy cho chính mình.
ĐÂU LÀ HẠNH PHÚC
Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc.Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được. Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói với Đại sư: “Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài”.Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ quá, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: “Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi”.Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: “Tốt quá rồi!”. Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: “Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?” – “Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!”.Lúc này, vị Đại sư cười và nói: “Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?”Còn bạn? Hạnh phúc bạn đang nắm giữ hay buông tay?