Vậy là Dịu dàng đã ra đi.
Thật lòng, xin lỗi, Dịu dàng à. Vì chúng ta đã gặp nhau, đến với nhau quá trễ. Để rồi khi Dịu dàng ra đi, ta thấy quanh mình trống hoác. Thiếu vắng, nuối tiếc và hơn cả đớn đau. Ta nhiều lần nghĩ mình đã không còn có thể nhìn màu trời xanh, nhìn màu nắng nhạt. Tất cả là một màu u tối. Với ta chỉ còn đêm tối. Ta muốn nằm mãi nơi đó, chẳng muốn cựa quậy mình như một sinh linh. Ta chẳng còn sức lực. Hóa kiếp bây giờ là giải thoát cho ta.
***
Xin lỗi vì chúng ta đã chẳng đủ dịu dàng và kiên nhẫn cho nhau, dù năm tháng đã qua chẳng thể đếm bằng ngày. Dù người ta cứ luôn nói thời điểm và duyên số là quan trọng nhưng Dịu dàng biết không, thật ra với chúng mình, thời điểm không quan trọng, quan trọng là lòng người. Ừ, thì ít ra chỉ có mình ta tin điều đó. Còn Dịu dàng chẳng có, phải không.
Ừ thì Dịu dàng đi rồi. Khi mùa hạ vẫn còn chưa qua hết. Khi con nắng rực rỡ vẫn còn vàng rượm khắp ngả đường. Khi những cơn mưa hạ vẫn rả rích đêm ngày. Khi chúng mình còn chưa kịp nhạt phai.
Dịu dàng đi rồi, chắc chẳng mấy quan tâm đến điều ta nói. Nhưng Dịu dàng biết không, với ta, không chỉ cái thành phố này, mà cả những thành phố chúng ta từng đi qua, đều gieo vào lòng ta nỗi sợ. Sợ phải lại nhìn thấy Dịu dàng, của những ngày còn bên ta.
Mới hôm qua đây thôi, khi đi ngang qua góc công viên trong thành phố này, còn thấy chúng ta của một buổi chiều nào đó chưa xa. Chiếc ghế đá có nắng xuyên qua từ hàng cây trên cao, Dịu dàng của ta ngồi đó, nói cười rộn rã.
Mới hôm qua đây thôi, lật giở từng tấm ảnh cũ trong thành phố vừa lạ vừa quen, còn thấy bước chân chúng mình tìm về với biển. Còn nghe gió rít bên tai khi chúng mình chạy xe đón gió trên đường vắng, cùng hát với nhau một đoạn bài hát lãng mạn nào mà Dịu dàng cứ cười mải miết khi ta nhầm lời. Mọi thứ ngày xưa đẹp quá. Vậy mà tiếng cười ngày xưa lại cứa nát lòng ta.
Mới hôm qua, đi ngang góc cà phê vỉa hè, còn thấy Dịu dàng và ta ngày đó. Một cà phê nâu cho Dịu dàng và một trà nâu cho ta. Những cây Chò nâu vẫn vô tình rơi như chẳng quan tâm đến câu chuyện chúng mình. Rồi từ nay, ta biết, mỗi khi đi ngang góc đường đó, ta chẳng còn dám quay đầu nhìn vào, vì sợ rằng mình sẽ lại rơi nước mắt về những ngày đã qua, với Dịu dàng của ta. Từ bao giờ, lòng ta đầy nỗi sợ.
Trong bao nhiêu cơn mơ ngang qua, ta vẫn chưa dám đánh thức mình, chỉ vì nỗi sợ. Ta níu mãi cơn mơ đó, như người điên chẳng bao giờ muốn tỉnh. Như đêm qua, níu đến tim mình tứa máu, nhưng cả đến cơn mơ, ta cũng chỉ có thể nhìn Dịu dàng qua bờ vai quá đỗi xa mờ.
Mới hôm qua đây thôi, vẫn còn lời hứa giữ lấy Dịu dàng, để Dịu dàng mãi mãi là của ta.
Dấu trái tim viết lên cát ngày nào Dịu dàng gửi cho ta, sóng đã cuốn đi rồi. Nên Dịu dàng cũng theo sóng đi xa...
Ta không dám tưởng, đến lúc nào đó, Dịu dàng của ta, sẽ neo đậu lại ở một tâm hồn khác. Một tâm hồn mà với Dịu dàng, đủ yêu thương, đủ bao dung, đủ cho Dịu dàng nương nấu chẳng muốn rời.
Một tâm hồn nào có thể giữ Dịu dàng ở lại. Ừ thì chẳng phải là ta. Rồi cũng sẽ có ngày như thế, phải không, Dịu dàng.
Ừ thì Dịu dàng đi. Có tự lừa ta cũng phải tin điều đó là có thật khi những sớm những trưa những tối chỉ có ngày lên và đêm xuống. Chỉ có ta với ngày xưa. Hôm nay còn lại gì, ngoài ta như viên sỏi, khô cạn giữa suối đời.
Ta chờ một ngày, lòng mình lại bình yên. Không phải vì quên Dịu dàng đâu, mà vẫn nhớ, nhưng mong rằng ta sẽ không đau lòng nữa mà thôi.
Dịu dàng à, nếu chia ly mỏi mệt rồi, sóng gió qua rồi của ta qua rồi, nếu Dịu dàng không thể tìm thấy bình yên nơi nào khác, Dịu dàng có còn vì nhau mà đứng lại, thêm một lần dìu nhau đến bình yên, hay không?
SG 10.2016 - Thu xa người