Liệu chúng ta có cần phải suy nghĩ nhiều quá không bởi con người ta sống trên đời cũng chỉ để đi tìm kiếm cái gì đó mang tên "Hạnh Phúc"?
***
"Tình yêu" với những ai đang có nó trong tay thì có thể nói là khá gần gũi, nhưng đối với những người mà 23 năm ròng rã chưa từng biết đến yêu như tôi thì nó lại quá xa lạ, nó như một thứ hàng xa xỉ nào đó mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Hẳn là các bạn cũng biết tôi đang muốn nói đến thứ tình yêu nào rồi, nó không phải là tình yêu ông bà, cha mẹ, công việc hay nhân loại gì gì đó mà nó là tình yêu giữa một người nam với một người nữ... Và trên thế giới này, tôi dám chắc một điều rằng ai cũng sẽ một lần biết đến thứ tình yêu này bởi ai cũng có một thời tuổi trẻ để yêu thương, để sống theo đam mê và làm những điều mình muốn. Tôi còn nhớ, cách đây hai năm, sau khi học xong quyết định đặt chân vào làm việc tại một khu công nghiệp, lúc đấy có rất nhiều người từ anh em, bạn bè đều nói với tôi rằng: " Mày điên à, suy nghĩ kĩ chưa, mày vào khu công nghiệp làm gì, tính vào đấy để làm bà cô hả" Tôi không dám chắc nhưng có lẽ cũng hiểu lờ mờ cái ý trở thành "bà cô" mà mọi người nói, tôi không quan tâm nhiều cho lắm vì ý định của tôi lúc đấy đã quyết rồi, tôi cười cười nói " Ai bảo mày vào khu công nghiệp là làm bà cô hả, mày không thấy ở trong khu công nghiệp người đầy ra đấy à, chẳng phải tính toán nhanh thì xác suất để tao có thể lấy chồng là dễ hơn sao, nếu may mắn, biết đâu tao còn có thể lấy được một anh chồng tương lai nào đấy là nhân viên cao cấp trong khu công nghiệp thì sao lúc đó còn được đổi đời nữa ấy chứ, hahaha".
Thật ra đó cũng chỉ là những câu nói vui vừa là để thỏa mãn mọi người cũng vừa cố gắng cổ vũ cho cái quyết định của mình bởi mục đích chính của tôi khi xác định vào khu công nghiệp làm đó là giải quyết hai vấn đề: thứ nhất, hiện tại tôi đang thất nghiệp, có lẽ sự kiên trì của tôi hơi kém. Tôi ra trường cũng đã hơn một năm, hành trình cặm cụi đi tìm kiếm việc làm, rồi những việc làm tạm bợ khiến tôi thấy chán nản, mệt mỏi..có lẽ tôi cần suy nghĩ lại để có một quyết định nào đó rõ ràng hơn nữa. Chẳng phải đã có rất nhiều người học xong ra trường đi làm trái nghề, cũng không ít những người đã đi làm công nhân đó thôi, tôi nghĩ làm gì chẳng là làm, miễn sao mình có thể sử dụng sức lao động của mình để làm những việc chân chính là được rồi. Thêm nữa khoản nợ do vay vốn sinh viên để đi học của tôi cũng không nhỏ, và tôi tự xác định rằng trách nhiệm trả khoản nợ đó thuộc về mình vì thế tôi đã tự mình quyết định. Nhưng thật lòng mà nói, đôi khi tôi cũng đã thấy tiếc nuối điều gì đó, có lẽ là tôi đang tiếc cái công mình đi học mấy năm qua. Đối với những người lựa chọn đi học đại học, cao đẳng hay trung cấp như chúng tôi, ai ra trường cũng mong muốn tìm được một công việc phù hợp với chính mình từ chuyên môn, đến môi trường làm việc, mức lương và nhiều hơn thế nữa. Nhưng đâu phải con người ta cứ muốn là được đâu, tôi nhìn thấy trong xã hội này có nhiều cái phức tạp hơn thế, bạn cần có nhiều thứ hơn ngoài chuyên môn của mình. Vốn là người khá quyết đoán, trước một vấn đề nếu tôi nghĩ một lần rồi đưa ra quyết đinh, tôi sẽ lựa chọn nghĩ lại lần nữa, nếu đến lần thứ hai, thứ ba hoặc nhiều hơn thế nữa mà tôi vẫn quyết định làm thì dù ai có nói gì tôi cũng bỏ mặc ngoài tai.
Thời gian đầu rất khó khăn để tôi có thể thích nghi được mọi thứ, các buổi làm ca khiến cho đồng hồ sinh học của tôi bị lệch nhịp, cảm giác mệt mỏi, nhớ nhà, sự cô đơn tự tạo ra từ một tâm hồn ẩm ướt khiến tôi chỉ muốn từ bỏ. Trước đây hồi còn đi học, tôi cũng đã sống xa nhà, nhưng tại sao cảm giác nó lại không giống so với lúc tôi đi làm, có lẽ cái thời sinh viên đó vẫn còn tràn đầy những trong sáng vô tư. Tôi tự hỏi, tại sao người ta lại có thể trụ lại tại cái nơi này được mấy năm thế nhỉ, nhưng rồi nghĩ, mọi thứ có thể chỉ là do tôi chưa quen, mọi người làm được tôi cũng phải cố gắng làm được. Một chút ý chí còn sót lại thôi thúc tôi tiếp tục cố gắng, và đúng như thế, sự cố gắng nào rồi cũng được đền đáp dù là ở dạng này hay dạng khác. Tôi dần quen với thời gian làm ca tại khu công nghiệp, cũng dần dần quen thêm nhiều đồng nghiệp có thêm nhiều mối quan hệ nó giúp tôi nói chuyện nhiều hơn, giảm bớt đi nỗi nhớ nhà và sự cô đơn đang gay gắt trong tôi. Có thể nói mọi thứ đang dần đi vào ổn định, vì tôi đã thực sự nỗi lực để thích nghi với chúng. Cuộc sống của một người công nhân rất đơn thuần, không có quá nhiều lịch trình trong một ngày ngoài việc đi làm và sau đó về phòng cải thiện lại sức lao động bằng một giấc ngủ bù lại. Đôi khi thì mấy chị em chúng tôi cũng tự vẽ ra cho mình những niềm vui nho nhỏ như là mua một ít bột mì về rán bánh khoai, hay thi thoảng đi chợ làm bữa liên hoan nhỏ để thể hiện khả năng làm bếp chưa hề mai một của mình chẳng hạn. Không phải tôi đang đơn giản hóa cuộc sống của mình, nhưng thực sự nhiều lúc tôi thấy nó khá tẻ nhạt bởi với tôi nó vẫn còn đang thiếu thiếu một cái gì đó. Cuộc sống của tôi đơn giản nhưng không có nghĩa rằng cuộc sống của các chị em khác trong phòng cũng thế, hầu như theo tôi để ý thì mọi người đều đã có người yêu, tôi không phải cố tình làm mình trở nên đặc biệt và khác lạ đâu nhưng có một sự thật rõ ràng là tôi vẫn đang một mình, có thể vì lý do này mà tôi thường hay cảm thấy cô đơn, chạnh lòng mỗi khi chị em trong phòng ngọt ngào với một nửa của họ. Mọi người khuyên tôi nên tìm kiếm một ai đó san sẻ bớt sự cô đơn của chính mình, tôi vẫn chỉ cười cho qua, nhưng vào một lúc nào đó, ở đâu đó trong chính tâm hồn mình tôi đã thấy buồn thật sự.. Có lẽ ai đó hoặc vị thần nào đó ví như là Cupid đã nhìn thấy nỗi buồn của tôi nên người đã quyết định ném tôi vào một chỗ mà sau này tôi nghe mọi người gọi nó là vòng lao lý của tình yêu.
Tôi và anh quen nhau qua một lần tình cờ nhận được tin nhắn tuyển dụng từ anh. Chẳng là dịp đó công ty tôi có thông báo tuyển dụng nhân sự tại Nam Định và tôi là một trong số những người nhận được tin nhắn từ anh vì trên hồ sơ của mình tôi có hộ khẩu tại Nam Định. Ban đầu thì cũng chỉ là những cuộc gọi hỏi han về công việc và vị trí tuyển dụng mà tôi đang ngắm cho anh trai mình, nhưng sau đó là những câu chuyện được thêm vào, dần dần thì chúng tôi đã nói chuyện nhiều hơn, bỗng dưng một đứa công nhân như tôi lại đang quen biết với một chuyên viên tuyển dụng của công ty, đột nhiên tôi nhớ đến câu nói đùa ngày nào của mình khi mới bước vào khu công nghiệp này. Những lần nói chuyện của chúng tôi ngày một nhiều lên, tôi còn nhớ lần đầu tiên chúng tôi có buổi gặp mặt là tại buổi sinh hoạt về vấn đề tình yêu giới tính tại bộ phận tôi trong công ty. Trên hội trường là một người còn khác trẻ nhìn qua thì thấy cái tuổi của anh ta và những điều mà anh ta vừa nói ra hoàn toàn không tỉ lệ với nhau, một người trẻ như thế mà lại nói về vấn đề tình yêu – giới tính một cách sâu sắc được như thế nó khiến tôi chú ý. Cuối buổi sinh hoạt tôi gọi điện cho anh để kể về cái sự kiện mà mình vừa chứng kiến, thao thao bất tuyệt một hồi tôi thấy đầu dây bên kia không có phản ứng gì cả mà chỉ ghe thấy khúc khích cười, hình như có gì đó không hợp lý ở đây.
- Tại sao lại chỉ cười?
- Em nghĩ tại sao người trẻ thì lại không thể đưa ra những ý kiến về tình yêu sâu sắc được?
- Đương nhiên là không rồi, mà nếu có thì chắc hẳn quyển tình sử của anh ta phải dày ngang cỡ bách khoa toàn thư rồi, lật chắc hẳn là mỏi tay lắm. haha?
- Thế tình sử của em thì sao, lật bao nhiêu trang rồi?
- Haha, em mới chỉ lật trang bìa ra thôi, chứ không như anh ta.
- Em phán đoán như này có biết là có tội với anh ta rồi không?
- Xì, em sợ gì chứ, dù sao thì anh ta cũng đâu biết em là ai đâu mà, em kể cho anh nghe rồi, nhưng anh cũng đâu biết anh ta đâu mà chạy đến mách được, tóm lại em không sợ gì cả. haha
- Em quên anh làm bên nhân sự à?
- Thì sao nào, chẳng lẽ anh định thay mặt anh ta sa thải em, haha, chẳng có lý do gì để anh sa thải em cả, anh không đe dọa được em đâu.
- Em thì giỏi rồi, mà hôm nay có anh cũng có việc qua bộ phận em, chúng ta nói chuyện lâu như thế rồi, cũng nên gặp mặt nhau một lần chứ nhỉ?
- Ok, Em vừa sinh hoạt xong, hiện tại đang ở căng tin, anh có qua được không?
- Cũng khéo, anh cũng đang gần đó, thế chúng ta hẹn nhau ở đó.
....
Không khó để tôi và anh nhận ra nhau vì thời buổi công nghệ hiện đại này, điện thoại giúp chúng tôi tìm ra nhau một cách dễ dàng.
- Em là Linh?
- Dạ vâng, anh...anh Quân phải không ạ?
- Ừ, là anh. J
- Sao, sao anh không nói là hôm nay anh có buổi sinh hoạt bên bộ phận em.
- Sao nào, có người hối hận về những gì mình nói rồi đúng không?
- Em...em không biết là anh, với lại em chưa từng gặp anh, zalo hay facebook đều không phải bạn bè.
- Vì thế nên mới có nhận xét xác đáng như thế đúng không?
- Thôi mà, bỏ qua đi, coi như em sai, em xin lỗi, tiền nước hôm nay em trả. Ok
...
Cuối cùng thì anh cũng nhìn tôi cười và cho qua truyện, cũng may lúc nãy tôi chưa cao hứng quá mức mà nói ra điều gì khiếm nhã hơn nữa chứ không giờ chắc không còn mặt mũi nhìn nhau nữa rồi. Sau buổi gặp hôm đó thì chúng tôi có vẻ gần gũi nhiều hơn, thương xuyên đi ăn cùng nhau, thi thoảng lúc nghĩ giữa ca lại lượn lờ ra căng- tin uống nước. Sự kiện này có vẻ không hợp với lẽ tự nhiên cho lắm nên rất nhanh chóng hai chúng tôi trở thành tâm điểm của các cuộc nói chuyện, bàn tán của những công nhân được gọi là chuyên gia bà tám tại bộ phận tôi. Có một số người đã mạnh dạn nói ra cái suy nghĩ hay nghi ngờ của họ: "Có phải mày với anh Quân đang yêu nhau đấy hả?". Tôi khẽ giật mình, nhưng chỉ cười và trả lời qua loa: "Đâu có đâu, chỉ là bạn bè thôi mà, mày nghĩ xa xôi quá đấy".
Nếu nói rằng không nghĩ gì đến mối quan hệ của hai chúng tôi thì là tôi đang nói dối..bởi sự thật thì càng tiếp xúc nhiều tôi nhận ra rằng mình từ lúc nào đã thích được nói chuyện cùng anh, đi ăn cùng anh, gặp anh..và nhiều hơn thế nữa. Tôi không biết phải nói như thế nào, vì có những lúc tôi thấy mình nhớ anh da diết...có thể là tôi đã yêu anh. Nhưng tôi cũng chỉ dám tự nghĩ rồi giữ những suy nghĩ đấy cho riêng mình bởi trong tôi là cả một mặc cảm to lớn. Có một sự thật cần phải chấp nhận đó là tôi chỉ là một đứa công nhân quèn, còn anh đối với tôi là một nhân viên cao cấp rồi. Khoảng cách giữa tôi và anh là quá lớn, tôi dù mạnh mẽ cũng không đủ tự tin vào bản thân, vào tình yêu của chính mình, thêm nữa tôi không biết, và không hiểu tình cảm của anh với tôi là như thế nào, có thể anh chỉ coi tôi như một người bạn, một người em. Điều này khiến tôi mất tự tin và giữ khoảng cách với anh nhiều hơn. Nhưng có lẽ tôi nên tin một chút vào duyên số, rằng cái gì là của mình thì sẽ mà của mình, cái gì không phải là của mình thì có tranh cướp rồi cũng mất...
- Alo, E đang ở đâu?
- E đang ở kí túc xá. Có gì không anh?
- Vậy được, E đừng đi đâu nữa, anh đến.
- Alo, alo..
.....
- Em xuống cổng kí túc xá đi, mình nói chuyện một lát được không?
- Làm gì mà anh có vẻ nghiêm trọng thế?
- Em xuống luôn đi nhé, anh chờ.
- Anh à, có việc gì mà anh tìm em gấp như vậy?
- Em lên xe đi, chúng ta đi rồi nói.
Chúng tôi dừng lại tại một quán trà có tên "Thảo trà" có lẽ chủ quán là người rất yêu trà và có tâm hồn khá cô đơn, tôi nghĩ thế bởi hầu hết gam mầu của quán đều là những màu tối và lạnh. Chúng tôi lựa chọn một bàn có không gian tròn, trên bàn có một vài cuốn sách về tình yêu, có lẽ ai đó đã mang từ kệ sách xuống và nhân viên chưa kịp cất đi. Đập vào mắt tôi là một cuốn "Hãy giữ cho yêu thương còn mãi" tôi bất giác cười.
- Em vừa nghĩ gì mà cười một mình thế? Như thế có phải ích kỉ quá không?
- Dạ..có gì đâu anh, em chỉ là tình cờ nhìn thấy tựa đề cuốn sách này khá hay không hiểu tại sao lại cười?
- "Hãy giữ cho yêu thương còn mãi", anh chưa đọc cuốn sách này nhưng anh nghĩ cái tựa đề của nó có lẽ phù hợp với anh hôm nay rồi?
- Là sao ạ?
- Nhưng anh không chỉ giữ cho yêu thương còn mãi mà anh quyết định nói ra để yêu thương vang mãi.
- Em không hiểu?
- Anh đã thích một cô gái, vậy em nói xem có phải nếu anh nói ra thì yêu thương sẽ vang mãi đúng không?
- À...vâng ạ.
- Nhưng theo em thì anh có nên nói ra hay không, vì anh sợ khi anh nói ra yêu thương có thể không vang mãi như anh nghĩ mà nó sẽ xa mãi.
Có lẽ lúc này tôi là người hiểu rõ nhất tại sao trong người lại cảm thấy khó chịu và bực bội đến vậy. Anh đang nói đến một người con gái khác không phải tôi, có phải như này là quá đáng với tôi lắm không hay thực sự anh đã xem tôi chỉ như một đứa em hay một người bạn. Tôi cảm thấy mình lúc này thật giả tạo, tại sao tôi lại có thể trưng ra được cái nụ cười gượng gạo đến vậy cơ chứ.
- Em nghĩ là anh cứ nói với bạn ấy đi ạ, vì dù sao đó cũng là cảm xúc và suy nghĩ trong anh mà.
- Ok, vậy anh nghe em. Linh à, anh muốn em nghe một đoạn nhạc này.
Rồi như có sự chuẩn bị trước anh nhét một đầu dây tai nghe vào tai tôi, đầu dây còn lại nhét ở tai mình. Tôi còn chưa hết giật mình về câu nói của anh thì nhạc điệu bài "Bản tình ca đầu tiên" đã vang lên bên tai tôi.
"Ngày không em, không lung linh nắng trên con đường, dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man, và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong. Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em, vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang...Anh sẽ đến như bao lần, để mình cùng tựa vào vai nhau" Câu hát cuối cùng kết thúc, anh rút tai nghe trên tai tôi lại, nhìn tôi với ánh mắt cười, tràn đầy yêu thương:
- Linh à, bản tình ca này chính là điều anh muốn nói với em. Anh yêu em! Hãy làm người yêu anh nhé?
- Em...em...
- Hãy để chúng ta cùng tựa vào vai nhau được không em.- Anh nắm tay tôi và nói.
Tôi thực sự đã rất vui, hạnh phúc, cõ lẽ toàn bộ cảm xúc đã hiện hết trên khuôn mặt tôi ngay lúc đó. Nhưng không hiểu sao trong một giây cuối cùng tôi lại nhớ ra cái khoảng cách giữa tôi và anh, thoáng lưỡng lự, tôi không biết là mình phải làm thế nào, sự bối rối thể hiện rõ
- Em...em...em nghĩ chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức độ bạn bè thôi anh ạ?
- Lý do?
- Em..
- Em đang nghĩ những gì vậy Linh?
- Em..em thấy giữa chúng ta có một khoảng cách khá xa
- Linh à, bây giờ là 2015 rồi, em có tin em nói xong câu này anh đưa em về 1015 sống không vây?
- Nhưng...
. Thực sự tôi cũng yêu anh nhưng liệu tôi có dẹp bỏ được hết được những mặc cảm và tự ti về bản thân mình hay không. Nhìn ánh mắt anh nhìn mình, tôi chỉ muốn ngay lập tức nói đồng ý, có phải tôi đã suy nghĩ quá nhiều hay không, tôi rất tin vào duyên số nhưng tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng " Có những chữ duyên không kèm theo số hay phận, mà nó là thứ tình cảm do chúng ta tạo ra với nhau" nếu thế thì tại sao tôi không tự tạo cái duyên cho mình chứ, ai sinh ra cũng đều có quyền bình đẳng lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình mà, chẳng có lý do gì để tôi là người ngoại lệ cả.
- Anh hiểu cái khoảng cách mà em nói, thật ra nói công bằng thì nó khá phù hợp với thực tế của xã hội này, nhưng cũng vẫn còn những người nghĩ khác, vẫn có những người nghĩ rằng, tình yêu là chỉ cần hai trái tim, hai con người cảm thấy hợp nhau, yêu nhau, hiểu nhau, cần nhau là đủ rồi. Và anh nằm trong số những người đấy, thế nên em có thể tin tưởng vào anh được không.
- Em đồng ý.
Ngay lập tức tôi thấy rõ niềm vui trong mắt anh, có lẽ nó cũng chính là niềm vui của tôi.. và tôi đã nhìn thấy được nó qua mắt anh như một cái gương. Đôi khi bạn nhìn thấy hạnh phúc của người khác thật đấy nhưng cũng có thể là bạn đang nhìn thấy hạnh phúc của chính mình qua đôi mắt người khác... Vậy thì khi mà chỉ một quyết định thôi cũng khiến hai tâm hồn gần nhau hơn, hạnh phúc hơn thì liệu chúng ta có cần phải suy nghĩ nhiều quá không bởi con người ta sống trên đời cũng chỉ để đi tìm kiếm cái gì đó mang tên "Hạnh Phúc".
Cua bể