Rạng sáng hôm nay, trong khi vừa xem ti vi vừa nhấm nháp tách cà phê. Điện bỗng chốc bị tắt, mắt chìm trong bóng tối mới nghe...hình như tiếng mưa về. Tiếng mưa mùa thu dai dẳng không dứt. Tôi bỗng giật mình nhận ra, hình như mưa đang than khóc. Không phải là hát ca, mà là đang rên khóc trong thầm lặng. Mười sáu năm cuộc đời, đến tận bây giờ tôi mới nhìn thấy nỗi buồn của mưa.
Một nỗi buồn che giấu!
***
Mỗi khi lá trên cành vàng úa, rơi rải rác trên đường, mưa mùa thu lại về. Tôi rất thích mưa, nhất là hương mưa chứa sắc vàng ấy. Có cái gì đó thật trong trẻo, có cái gì đó thật vui tươi. Từng giọt mưa rơi tí tách như cười khúc khích. Mưa không hối hả ùa về như vào thời tiết nóng hạ, không giận dữ, không gào xé. Mưa không đến và đi nhanh chớp mắt như độ xuân về. Cái mưa mùa thu ở với tôi thật lâu, thật nhẹ nhàng. Là một cơn mưa phùn, ướm màu óng ánh lên từng nơi nó đi qua. Con đường làng cũ kĩ, thường ngày lấm lem bụi khói. Giờ tự dưng lại thanh thoát, uyển chuyển sắc kim cương. Hàng cây thêm xanh, dãy hoa thêm thắm, cả nhân gian bao trùm trong tấm áo bay bay. Lúc đấy tôi chỉ cảm nhận mưa qua đôi mắt, tôi chỉ thấy mưa qua một cái nhìn. Tôi chỉ thấy mưa đẹp, mà chưa nghe được tiếng lòng sâu thằm.
Bây giờ, biết được mưa cũng đang khóc, tự dưng cũng thấy lòng đau theo. Róc rách trên mái nhà, tiếng mưa không hề dịu êm theo cùng một nhịp điệu . Mà lúc nhanh lúc chậm, có lúc òa lên mà khóc, có lúc lại nén lại, có lúc ấm ức nức nghẹn với tiếng gió. Mưa gõ tách tách cửa sổ bên cạnh tôi, tiếng tách tách yếu đuối mong manh, dù biết cửa không thể mở nhưng vẫn kiên trì. Nghĩ đến hình ảnh mưa trượt dài trên tấm kính, tôi cười buồn. Thì ra không phải mưa vỗ về, mà là đang tuyệt vọng bám lấy. Mưa đang muốn gặp ai? Mưa đang muốn níu kéo điều gì thế mưa?
Trời bắt đầu len lỏi sáng, tôi lờ mờ ngước nhìn những giọt mưa trên dây điện. Chúng nối tiếp nhau chạy, rồi thả mình rơi xuống, vỡ vụn tan ra khi chạm đất, đột ngột chẳng báo trước. Tôi cúi mặt, thì ra mưa không ướm sự long lanh. Mà là một hình hài bị vỡ, là nước mắt của mưa.
Tôi đi đến bụi cây gần đó, mưa mùa thu chỉ bay nhè nhẹ. Nên tán lá to cao kia cũng đủ để khiến tôi không bị ướt. Chợt nhận ra bầu trời hôm nay mang một màu trắng thật buồn, từng đám mây chồng chéo lên nhau, nhìn kĩ mới thấy chúng cũng đang trôi. Chợt nhận ra gió mùa thu lạnh quá, cái gió đến rất nhẹ nhàng, vậy mà tê tái đến tận tâm can.
Tách
Một giọt mưa rơi vào vai tôi. Giật mình, tôi quay lại, nhưng chẳng thấy đâu.
Tách
Một giọt mưa gõ vào má tôi. Giật mình, tôi ngước nhìn, nhưng đâu chẳng thấy.
Mưa buồn mà mưa cũng giấu nữa mưa ơi. Mưa gọi tôi, bởi mưa đã biết tôi hiểu được lòng mưa. Mưa muốn tâm sự, nhưng cuối cùng lại trốn đi. Mưa chơi trốn tìm với tôi làm gì? Mưa buồn mà mưa giấu làm chi? Mưa muốn tâm sự mà mưa ngại ngần gì hỡi mưa?