"Mỗi người phụ nữ đều có tiêu chuẩn đối với người trong mộng của mình, người thích đẹp trai, người ham tài giỏi, người thích địa vị, kẻ mê tiền bạc, cũng có người chỉ cần người đàn ông một lòng một dạ yêu thương mình. Nếu đem ra soi xét kỹ càng, thực ra trong tất cả mọi tình yêu đều có sự tính toán"
Anh đã gặp một cô gái váy xanh tóc ngắn phanh kít trước lũ trẻ, và đó là khoảnh khắc đẹp nhất anh từng thấy.
Tôi gặp Joana khi đang làm "thầy nuôi dạy hổ" – dắt 1 hàng 10 đứa bé xinh xắn và tinh nghịch băng qua đường. Cứ mỗi người đi xe dừng lại, tôi lại ra hiệu cho lũ trẻ đứng khoanh tay: Cháu chào cô, cháu chào chú ạ. Chúng hăng say làm điều đó đến nỗi trong khoảng mươi phút, tiếng chào đã át hết tiếng còi xe cộ. Tuy vậy, nét mặt ai cũng rạng rỡ:
- Đi tham quan hả cháu, các cháu tham quan được nhiều chưa?
- Các bé ngoan lắm, đi vui vẻ nhé!
- Dạ, cháu chào cô, cháu cám ơn cô.
Trong số người dừng lại có một cô gái tóc ngắn, váy xanh phanh kít đột ngột. Cô gái nhảy xuống xe, vội vã lấy tay lau mồ hôi và mỉm cười chào khi lũ trẻ khoanh tay đứng trước mặt. Không biết có phải vì ánh nắng hay không mà mặt cô ấy ửng đỏ. Cô gái nở nụ cười rất tươi, đẹp đến nỗi khiến tôi thần người 1 lúc:
- Chao ôi, princess!
2 tháng trước
Tôi làm việc ở văn phòng "gia sư tâm lý". “Gia sư tâm lý” là cách tôi nói vui về công việc của mình và người thân quen vẫn hay trêu đùa tôi như vậy – 1 thằng con trai 21 tuổi, sinh viên Học Viện Tài Chính, ngoài việc học và làm "thầy nuôi dạy hổ" thì part time ban đêm là “nghe tâm sự của phái nữ”. À thì tôi là tư vấn viên, chuyên mục tình yêu, và khách hàng chủ yếu là “phía bên kia” với đủ mọi lứa tuổi.
1 dòng new message mới đập vào mắt.
Em không biết tình yêu là gì. Theo như bạn bè em nói, nó ngọt ngào lắm mà cũng cay đắng lắm, như cafe vậy, mà em không thích uống cafe, nói thẳng ra là không biết uống. Vị của nó khiến em nôn nao dễ sợ. Em vốn không quan tâm đến chủ đề tình yêu nhưng bây giờ em lại hơi “thích thích” 1 cậu bạn. Chỉ là đơn phương thôi, vì em hay ngắm người ta khi người ta lang thang vào các buổi chiều. Cảm giác này thật khó chịu. Anh có thể cho em biết làm thế nào để cafe có vị ngọt không? Vì em không muốn kết quả sự “thích thích” của mình có vị đắng. Em cám ơn
Một tin nhắn thông thường – tôi mỉm cười chuẩn bị reply lại. Trong gmail đột nhiên có lời mời chat. Vốn không quen nói chuyện với khách hàng, nhưng hôm nay tôi bỗng rảnh nên accept. Nick gmail nhảy múa từng dòng chữ
-Em chào anh, em là princess Joana. Mail của em anh cứ để đấy thôi, đừng public công khai nhé. Em sợ lên báo lắm
-Em không muốn biết câu trả lời cho câu hỏi của mình à?
- Dĩ nhiên có, nên em mới send request chat chit với anh. Em muốn biết câu trả lời trong bí mật. Vì nếu cậu ấy biết princess cũng thích một người thì sẽ thất vọng lắm. Dù mail của em không chỉ đích danh ai nhưng em sợ nếu đọc cậu ấy sẽ nhận ra được…
-Em biết không? Em là trường hợp đầu tiên “được” request đấy.
- Em cảm ơn!
Một cô gái thú vị – tôi nhủ thầm. Mình chưa có người yêu, nhưng nếu yêu 1 cô “princess” thú vị thế này thì cũng thích – dòng cảm nghĩ thoáng qua.
- Mai anh nói chuyện với em tiếp được không? Màn hình báo scroll down to see the new message
- Mai anh bận rồi, nhưng em có thể đặt lịch hẹn.
- Ok, vậy khi nào anh rảnh?
- Tối thứ tư và tối chủ nhật.
Từ đó, thỉnh thoảng tôi vẫn chat chit với vị khách thú vị này. Rồi bẵng đi 1 thời gian, tôi không thấy princess Joana nữa, trong lòng cũng không mấy để tâm, vì tôi có nhiều việc để làm. Tuy nhiên, một ngày trước đó, tôi bỗng mong nhìn thấy nick cô ấy sáng. Để làm gì tôi cũng không biết nữa, chỉ mong được trò chuyện và tìm kiếm một giọng điệu thân quen mà trước đó đã rất ấn tượng.
Trở lại thời điểm tôi ngơ ngẩn bất chợt
Cô ấy quá đáng yêu, và tôi dường như quên béng princess Joana lẫn lũ trẻ. Nụ cười và điệu bộ của cô ấy như bừng sáng trong nắng, nhất là đôi gò má hơi ửng đỏ và ánh mắt long lanh tinh nghịch. Cô ấy đeo ba lô, đi giày thể thao, trông bụi và “yêu” không thể tả. và tôi chắc chắn 1 điều, tôi bị “say nắng” – là “vấn đề” mà biết bao “khách hàng” của tôi gặp phải trong cái tuổi dở dở ương ương này.
Tối đó, tôi bần thần không ngủ được. Giở laptop đọc những dòng message thân quen, tin nhắn của princess đập vào mắt.
Hôm nay em đã gặp bạn ấy, gặp trực tiếp. Nom bạn ấy quá bảnh trai đến mức em không nói được 1 lời nào, chỉ biết giơ tay chào. Em thấy lúng túng. Liệu cafe có mất vị đắng được không anh? Vì em sợ, nếu nói ra, chất ngọt ngào lại biến thành đắng mất…
Tôi rep lại, nhưng dường như không ăn nhập câu hỏi:
- Anh biết cảm giác của em, biết sự khó chịu khi phải say nắng 1 người, vì anh cũng đang thích thích 1 cô bạn. Em nói xem liệu anh có nên tìm kiếm và nói suy nghĩ của mình cho cô ấy biết không?
- Cái nà… nên chứ... princess Joana is typing... người đau khổ nhất không phải người thất bại mà là người không dám làm, và giữ nỗi đau khổ trong lòng. Anh nên nói cho người ấy biết.
- Nhưng anh cũng sợ cafe có vị đắng.
- Cái này... em cũng sợ, nhưng em nghĩ con trai sẽ dũng cảm hơn. Hơn thế nữa, anh còn là Mr.Gia sư cơ mà.
1 tuần sau
- Chúng cháu chào cô ạ.
Chiếc xe đạp màu hồng phanh kít 1 cái, chủ nhân trên xe nở nụ cười – nụ cười làm tôi ngơ ngẩn.
- Chị chào các em, gọi chị là chị các em nhé.
- Chúng em chào chị ạ.
Giọng nói dễ thương đến mức tim tôi đập đánh thịch. Và khi cô ấy vén tóc quay đi, tim tôi đập thịch tập 2.
Sao lại có người dễ thương đến thế.
Hôm nay em cố tình qua con đường đó để gặp bạn ấy. Nom bạn ấy thật nam tính với chiếc áo sơ mi và đôi giày thể thao. Tim em đập loạn lên, em không biết phải nói thế nào mà quay đi luôn. Chắc bạn ấy nghĩ em bất lịch sự lắm. Thôi em sẽ không tỏ tình nữa vậy, vì em đã để lại ấn tượng xấu trong mắt bạn ấy mất rồi.
1 tuần nữa đến
Tôi dắt lũ trẻ đi dạo quanh công viên, giảng giải về từng loại cây và cách chăm sóc chúng. Lũ trẻ “vâng, dạ” rất chuyên nghiệp. Trong lúc tôi đang say sưa thì cô gái ấy đến. Cô ấy dựng xe gần ghế đá công viên, ngồi xuống mở lap ra gõ gõ, đọc đọc. Bọn trẻ lại chào ầm lên:
- Cháu chào cô ạ, chúng em chào chị ạ.
- Chị chào các em, các em ngoan lắm. Giọng nói làm tim tôi đập lỡ 1 nhịp. Quái lạ, sao chỉ có hai lần gặp mà tim tôi có thể giở chứng nhiều đến thế.
Lần này tôi bạo dạn hơn
- Lũ trẻ có vẻ thích bạn, bạn dẫn chúng đi tham quan cùng được không?
Cô ấy ngần ngừ rồi gật đầu.
Hôm đó tôi đã có 1 ngày rất vui vẻ. Tuy cả 2 cùng “câm như hến”, nhưng đi bên cạnh cô ấy quả thật rất vui. Cảm giác rất ấm áp và dễ chịu. Tôi không biết cô ấy nghĩ thế nào, nhưng với tôi, điều đó là quá đủ.
Hôm nay em rất vui, lần đầu tiên được đi cùng với bạn ấy. Cảm giác thế nào nhỉ? Vừa hồi hộp vừa thú vị, như thử thách bản thân mình ấy. Anh cũng thử đi, vì làm quen 1 người cũng không khó lắm. Em thật sự đã làm được, phải không nào?
*
Tôi quyết định làm quen với 1 người – là cô ấy. Làm quen theo kiểu nói chuyện thôi, vì lúc trước tôi không nói được 1 câu nào ra hồn. Bạn ấy thường ra công viên vào tối thứ 2, và giờ là tuần thứ 3 của tối thứ 2 đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Đồng hồ chỉ 6h, quyết định làm quen khiến tôi run bần bật.
Đồng hồ chỉ 7h- sự “run” trong tôi kìm lại 1 chút, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
8h, tôi gần như mất hi vọng...
9h. Lần này thì tôi chắc rằng: cô ấy không đến.
Thế đấy, khó khăn thường đến khi chúng ta quyết định rẽ sang hướng mới. Đường đến với tình yêu vốn lắm chông gai mà ngay lần đầu tôi đã bị vấp ngã. Liệu có thể có lần sau? Liệu cô ấy có còn xuất hiện? Mà nếu có, chắc gì tôi đã đủ can đảm “tỏ tình”.
Tuần rồi em có hơi mệt. Em bị sốt, và mẹ cấm em ra khỏi nhà. Em rất nhớ bạn ấy, và nhớ cả anh nữa. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Liệu em có nên tỏ tình với bạn ấy không? Vì càng gần em càng cảm thấy không thể thiếu bạn ấy. Mà em sợ, con gái nói ra trước sẽ mất duyên. Em sẽ không còn được coi trọng nữa. Mong anh cho em lời khuyên.
Hừm, không chỉ có princess, Mr Gia sư cũng cần được HELP
Tuần kế tiếp
- Chúng em chào chị ạ.
- Ngoan lắm các em, chị thuộc hội sinh viên. Hôm nay hội sinh viên sẽ đi phát quà cho các em. Mỗi người 1 chiếc kẹo, các em xếp hàng từ từ lấy nhé.
Hai, ba chiếc áo xanh tiến đến trước mặt, mỗi người cầm một giỏ kẹo, trong đó có cô ấy. Tim tôi đập đánh thịch. Nó đập mạnh hơn bao giờ hết. Tôi đến vỡ tim mất thôi, vì trong đầu tôi đâu đâu cũng có hình bóng cô ấy.
- Anh có lấy kẹo không? Cô ấy tiến đến hỏi. Tôi lắc đầu. Cô ấy chìa ra 1 hộp quà.
- Quà của hội sinh viên tặng. Khi về hãy mở ra nhé.
Quà của hội sinh viên
Cậu đừng hỏi tại sao tớ biết tên cậu. Thật đáng xấu hổ khi nói “tớ để ý cậu lâu rồi mà”. Sự thực là, tớ đã băn khoăn rất nhiều, và giày vò một đống khi quyết định nói ra: tớ thích cậu. Tớ để ý cậu được 4 tháng 29 ngày rồi. Và kỉ niệm 5 tháng để ý, tớ gửi cái này cho cậu, chỉ để cậu đọc thôi. Chấp nhận lời làm quen của tớ nhé.
Nếu muốn trả lại thì mai 6h tại công viên, đây là số điện thoại của tớ.
Hôm nay em đã tỏ tình với bạn ấy, cảm giác thật ngọt ngào. Em không biết bạn ấy có nhận lời không, vì em vẫn sợ cafe có vị đắng. Anh có thể cho em biết, khi nào cafe hết đắng không anh? Vì em sợ, nếu tình yêu có vị đắng, em sẽ nôn nao và khóc đến không chịu nổi mất.
10 năm sau...
Tôi khẽ cựa mình. Bà xã vẫn đang tay trong tay, ngủ ngon lành. Qua bao nhiêu năm, cô ấy vẫn xinh đẹp và đáng yêu như thế. Tôi với chiếc laptop, mở đống email cũ, đọc lại mẩu tin nhắn đã save cẩn thận. Bật mí: cả câu hỏi và mẩu rep năm ấy đều được public trên báo. Nội dung:
Dear princess Joana!
Anh đã gặp một cô gái váy xanh tóc ngắn phanh kít trước lũ trẻ, và đó là khoảnh khắc đẹp nhất anh từng thấy. Anh đã bắt gặp một cô gái đội mũ trắng, đi giày thể thao dựng xe trong công viên, có giọng nói rất ngọt ngào và nụ cười mê lịm. Cũng cô gái ấy mặc áo xanh phát quà cho các em nhỏ, và đó là khoảng thời gian đẹp nhất anh có được...
Em à,
Cafe có ngọt có đắng, tùy theo cách chúng ta nghĩ nó như thế nào. Có người bảo cafe rất ngọt, nhưng uống xong rồi, lại cảm thấy vị đắng. Có người bảo cafe rất đắng, nhưng vị níu giữ trên đầu lưỡi là vị ngọt. Tùy theo cách của mình, chúng ta đối diện từng trường hợp khác nhau. Tình yêu cũng vậy, có ngọt có đắng, nhưng đắng bổ sung cho ngọt, ngọt để thêm yêu vị đắng hơn. Lẽ sống cuộc đời, nếu không có bão dông, làm sao yêu hơn những ngày hạnh phúc. Vì thế em à, quan trọng là chúng ta dám đối diện với nó đúng không? Vì nếu không có bão dông, làm sao có mật ngọt?
Và điều cuối cùng, chàng trai ấy thích em lâu lắm rồi đấy. Nhưng cũng “nhát chết” như em. Có lời tỏ tình của em, cậu ấy chẳng thích điên lên được ấy chứ.
Chàng trai ấy là anh, cô bé ạ!