Dế nhìn thấy Kiến cần cù với công việc thì cảm thấy lạ kỳ liền nói: “Ái chà! ái chà! anh Kiến ơi, tội gì mà phải siêng năng làm việc thế, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút đi, hát hò như tôi vậy có phải là sướng không nào.”
Nhưng Kiến vẫn tiếp tục cần mẫn với công việc kiếm mồi, không hề nghỉ dù trong giây lát. Kiến nói rằng: “ Mùa Hạ chịu khó cất giữ ít lương thực, chuẩn bị để cho lúc mùa Đông mưa lạnh đến!", “ xin lỗi, chúng tôi thật sự không có thời gian hát hò, chơi đùa!”
Dế nghe Kiến nói như vậy, thì không thèm để ý đến Kiến nữa. “Ừ, ngốc thật, làm gì mà lo xa thế!”
Mùa Hạ hết, mùa Thu qua, cuối cùng mùa Đông cũng đến, gió Bấc thổi, mưa tuyết không ngừng rơi.
Chú Dế gầy đi nhiều, đến chỗ nào cũng đều là tuyết trắng xóa, một chút thức ăn tìm cũng không ra. Dế đói và lạnh quá liền té xuống, lăn đùng ở trên tuyết.
“ Tôi mà giống ông Kiến, mùa Hạ chịu khó cất giữ ít lương thực thì bây giờ tốt rồi!”
Kiến siêng năng lao động, nên mùa Đông đến cũng không cần phải lo lắng gì, tích trữ nhiều lương thực, đồng thời xây được ngôi nhà thật ấm áp.
Lúc mà Dế tìm ra được nhà của Kiến, thấy các chú Kiến đang trong lúc ăn uống vui vẻ. “Anh Kiến, cho tôi xin một chút đồ ăn được không? Tôi đói gần chết rồi!”
Các chú Kiến giật mình: “Ái chà! anh có phải là anh Dế mà mùa Hè chúng tôi gặp không? Mùa Hè thấy anh chỉ thích hát hò, chúng tôi cứ nghĩ rằng đến mùa Đông anh cũng hát và nhảy vậy chứ! Thôi đến đây! Ăn một chút gì đi, đợi lúc sức khỏe hồi phục lại thì hát cho chúng tôi nghe nhé!” Đứng trước mặt các chú Kiến thân thiện, Dế không ngừng chảy nước mắt.
Qua câu chuyện trên chúng ta cũng rút ra bài học: Đừng để mất đi cơ hội, siêng năng làm việc, lao động thì mới có cuộc sống sung túc. Nếu như chỉ thích chơi bời lêu lỏng qua ngày tháng, thì có ngày cũng bị chết đói mà thôi. Vậy chúng ta đừng bao giờ đợi lúc đói chịu không nổi mới ăn năn hối hận. Cuộc sống no ấm hay không đều phải xem công việc của mình đã làm.