Niềm tin là thứ có sẵn trong con người của mỗi chúng ta. Nó là một thứ vô hình nhưng lại có thể nhìn thấy được. Thấy ở đây không có nghĩa là nhìn bằng mắt mà bằng con tim và tâm hồn của mỗi người.
Tôi đã từng đặt niềm tin về cuộc sống. Đặt niềm tin với gia đình, bạn bè và chính bản thân tôi. Nhưng bao nhiêu lần đặt niềm tin là bấy nhiêu lần tôi thất vọng và muốn buông xuôi tất cả. Có lẽ niềm tin về cuộc sống, về con người của tôi dần lạc lối. Tôi dần nghi ngờ mọi thứ và chính bản thân mình. Nhưng tôi vẫn cố gắng quyết tâm tìm lại niềm tin cho bản thân tôi.
Tôi bỗng nhớ lại những ngày tôi đặt niềm tin vào cuộc sống. Tôi tin rằng rồi may mắn sẽ đến với tôi. Tôi đã nghĩ rằng may mắn đang trên đường đến với tôi, nhưng vì tắt đường nên đến chậm. Chắc hẳn may mắn đang trông mong về phía tôi. Để tôi có niềm tin đủ lớn và chờ đợi.
Những ngày tôi đặt niềm tin vào bố mẹ. Nhưng có lẽ niềm tin ấy sẽ xói mòn nếu như bố mẹ quan tâm và yêu thương tôi theo cách áp đặt. Những ngày tôi đặt niềm tin vào những người bạn của mình lại làm cho tôi thấy đau nhiều nhất. Tại sao chúng nó sống mà chỉ biết lợi dụng nhau? Tại sao chúng nó sống mà chỉ muốn làm cho bạn mình nổi tiếng qua những điều mà chính chúng nó tự tạo nên? Và chắc chắn rằng sự nổi tiếng ở đây đồng nghĩa với những scandal. Có biết bao nhiêu câu hỏi mà tôi tự đặt ra và chính tôi cũng đã có câu trả lời cho chính bản thân tôi.
Tôi tự đặt niềm tin cho chính mình. Tôi luôn cố gắng trong học tập, luôn cố gắng trở thành một học sinh giỏi. Thế nhưng những cố gắng ấy dường như vô nghĩa. Khi tôi cố học môn này lại tệ môn kia. Thành ra điểm trung bình các môn trên 8 phẩy nhưng điểm của một môn nào mà tôi tệ lại dưới 6 điểm. Bỗng làm cho tôi thấy thất vọng rất nhiều về bản thân.
Nhưng tôi phải cố gắng vượt qua hết những nỗi buồn ấy. Tôi phải tìm lại niềm tin mà tôi đang bị lạc lối. Tôi sẽ không ngu ngốc tự đánh mất niềm tin của bản thân tôi, vì mất rồi khó kiếm lại được. Và cuộc sống sẽ nhàm chán và buồn bã lắm! Tôi cho suy nghĩ của mình chưa lí trí một thời gian nhưng cũng phải dừng lại đúng lúc. Vì tự bản thân tôi mới có thể tự giúp tôi. Nếu may mắn không đến với tôi thì tôi sẽ tự tạo ra hay sẽ cố tìm chứ không chờ đợi trong buồn đau nữa. Nếu niềm tin của tôi đối với mọi người dần lạc lối thì trước hết tôi phải tin chính bản thân mình. Bởi chỉ chính bản thân tôi mới có thể giúp tôi.
Bạn ạ! Niềm tin có thể lạc lối, nhưng đừng để mất đi chính con người của bạn nhé! Vì lạc vẫn có thể dễ tìm ra và hỏi đường , nhưng nếu mất rồi thì khó có thể kiếm lại được lắm!