(Truyenhaymoingay - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Ba tháng nay ngôi làng Motaki luôn bị bao phủ trong màu chết chóc. Dù đêm hay ngày đều vang lên tiếng rên la thảm thiết, rợn tóc gáy. Nhất là tiếng rên rỉ phát ra từ ngôi nhà của ông bà Ozin. Đó tiếng gào thét của Hanaka vang lên một cách vô vọng, thê lương nhưng không ai quan tâm hoặc không có đủ can đảm bước đến ngôi nhà nó. Bởi ngôi nhà bị mang lời nguyền rùng rợn - lời nguyền Ebola.
***
Cả ngàn năm trước bà Isahama đã tiên đoán quỷ dữ sẽ sống dậy và thảm họa sẽ đổ xuống loài người. Con người bé nhỏ sẽ bị chết dần chết mòn trong đau đớn và tuyệt vọng. Loài người trở thành ác thú khi luôn phải sống trong nghi ngờ, đối kị lẫn nhau. Lòng tin khi đó trở thành một thứ xa xỉ, tình yêu thương trong con người khô kiệt. Họ xa lánh, ghẻ lạnh, hắt hủi rồi trơ mắt nhìn đồng loại chết dần chết mòn trong đau đớn. Thế giới hoang tàn dần dần dẫn đến bị diệt vong. Con người sẽ biến thành những sinh vật gớm ghiếc không còn mang hình hài như hiện tại.
Lời nguyền khủng khiếp ấy từng làm cho nhân loại phải xôn xao, hoảng sợ trong một thời gian dài. Nhưng quá lâu, sự việc ấy đã bị nhấn chìm vào quên lãng bởi dòng chảy của thời gian và hầu như không còn ai có thể nhớ tới lời nguyền khủng khiếp một thời của nhà tiên tri nổi tiếng đó nữa. Có nhiều người vẫn tin vào lời nguyền khủng khiếp đó nhưng lại có người cho rằng bà bị mắc bệnh hoang tưởng, điên loạn. Họ coi thường lời cảnh báo. Và thật sự, lời nguyền bắt đầu linh ứng khi con người lơ là nó.
*****
Azakama là một vương quốc xa xôi hẻo lánh, người ta tưởng chừng như nó là thế giới thu nhỏ của thời kì con người vừa thoát khỏi kiếp tiến hóa từ động vật. Mọi thứ ở đây thơ sơ và mông muội đến không tưởng. Cái đói, cái nghèo, sự tụt hậu công nghệ khiến nó cách xa với nền văn minh nhân loại tưởng chừng như tới cả nửa thiên niên kỉ.
Hanaka sống trong một ngôi làng nhỏ chỉ vài trăm hộ gia đình. Nó mang nước da đen bóng với mái tóc xoăn tít và vàng hoe vì khét nắng như những người dân nơi đây. Mỗi hộ gia đình ở làng Motaki đều sống trong nghèo đói lẫn thiếu thốn, nhất là về lương thực và nước sạch. Nói về lương thực và nước, chỉ cần cung cấp đủ cũng là hiếm hoi chứ đừng nói gì đến việc sạch không sạch. Hầu như người trong làng cô bé đều không biết chữ. Người dân làng dường như cũng chẳng bao giờ có cái ý định muốn rời khỏi cái nơi "khỉ ho cò gáy" này cho dù ngay cả một miếng ăn kiếm được cũng rất khó. Số phận của họ được gắn ở đây truyền kiếp, họ cam chịu cuộc sống như thế chứ không muốn thay đổi.
Nhà Hanaka có ít người nhất trong làng, chỉ có cô cùng cha mẹ. Hanaka từng ước ao một lần được bước ra khỏi ngôi làng để nhìn thấy thế giới ngoài kia. Cô biết chắc ngoài kia hẳn sẽ có nơi đẹp hơn quê hương cô. Hanaka luôn muốn mẹ kể về những vùng đất khác: nơi có những chiếc máy to gần bằng ngôi làng hay có những chiếc xe to cồng kềnh chở rất nhiều người nhưng lại chạy nhanh hơn cả loài hổ, báo... Và còn biết bao nhiêu là những điều kì thú khác mà nếu ở trong làng Motaki này suốt đời Hanaka sẽ không bao giờ nhìn thấy. Ánh mắt Hanaka rực sáng, cô thèm khát ước ao được một lần nhìn ngắm những thứ đó, chỉ một lần thôi cô cũng thấy đủ mãn nguyện.
Motaki – nơi cô đang sinh sống chỉ toàn núi đồi, thời tiết lúc nào cũng nắng điên cuồng như thiêu đốt mọi thứ. Cây cỏ chỉ thưa thớt một vài loài như thách thức với cái nóng mới sinh sôi được. Thi thoảng trên cánh đồng, vài xác động vật bị chết vì thiếu nước đang bị ruồi bọ ăn bốc mùi hôi thối nồng nặc, mùi của chúng nương theo con gió thổi vào làng khi mùa khô quét qua nơi đây. Dù vậy, cuộc sống nơi đây chính vẻ hoang sơ tự nhiên của nó mang lại cho con người một sự bình yên đến lạ. Đó là một ân huệ mà chúa trời ban tặng cho gia đình cô và những người dân lương thiện trong làng.
- "Hanaka xem cha mang gì về cho con đây?". Ozin – cha của Hanaka vang lên khi về tới cửa nhà.
- "Cha đã về rồi!". Rời chiếc bàn ăn, cô bé vui vẻ lao nhanh như sóc ra cửa ôm chầm lấy ông. Ozin cúi xuống để Hanaka có thể hôn lên má mình, đồng thời ông cũng đặt nụ hôn vào má cô.
- "Con nhìn xem cái gì đây?". Ozin kéo ra một chiếc lồng nhỏ trong bao tải sau lưng chìa ra trước mặt Hanaka. Cô hét lên sung sướng: "Một chú khỉ con, dễ thương quá mẹ ơi! Cha thật tuyệt!" - cô chạy lại hôn ông tới tấp để tỏ lòng biết ơn. Kadilac - vợ ông bỏ chiếc bánh nướng cuối cùng trên bếp xuống chạy ra đỡ lấy chiếc súng săn và áo đi rừng của ông.
- "Anh về thật đúng bữa, chúng ta cùng ăn nào". Bà nhanh chóng dọn thức ăn lên trên cái bàn gỗ cũ kĩ, trong khi Hanaka còn đang mải mê chơi với con khỉ nhỏ. Trong niềm vui sướng tột bậc, cô không biết đây chính là nguyên nhân bắt nguồn của thảm họa và những nỗi đau kéo theo sau đó. Ngay hôm sau, Ozin bỗng cảm thấy người như bị sốt, rất khó chịu, nói chung với ớn lạnh. Ngực và các khớp cơ đau buốt. Chưa hết, ông còn cảm thấy chán ăn, tiêu chảy và nôn mửa, viêm họng với đau họng, ho, khó thở và nấc cụt.
Lúc đầu Ozin và vợ ông chỉ tưởng căn bệnh cảm thông thường nên không quá chú ý tới, Kadilac chỉ dùng những loại thuốc từ rễ cây sắc cho ông uống. Nhưng bệnh không những không giảm mà ngày càng nặng hơn. Ozin thấy đau đầu nghiêm trọng, thi thoảng còn xảy ra tình trạng kích động, lú lẫn, mệt mỏi, trầm cảm, co giật, và đôi khi hôn mê. Trên da ông xuất hiện những phát ban đốm diện rộng, đốm xuất huyết, xuất huyết ban, các vết bầm máu, và máu tụ. Đặc biệt, đôi mắt kết viên giác mạc đỏ rực như đôi mắt của quỷ Satăng.
Sức khỏe ông càng ngày càng yếu và cuối cùng ông chết bởi đau đớn. Mọi người trong làng nhìn ông đều khiếp sợ do sự biến dạng bởi căn bệnh kì quái mang lại, họ bảo ông bị quỷ ám. Ngày phát tang Ozin, vài thanh niên trai tráng giúp hai mẹ con Kadilac khiêng quan tài của ông đi chôn. Sự việc điễn ra quá nhanh đến nỗi Kadilac không biết chuyện gì đang diễn ra trong ngôi nhà bé nhỏ của mình. Chứng kiến người chồng yêu quý của mình chết dần chết mòn trước mắt mà bà hoàn toàn bất lực. Đau đớn đến nghẹn thở, bà ôm Hanaka khóc nức nở. Hai mẹ con quỳ trước nấm mộ sơ sài của Ozin nhắm mắt không ngừng van xin điều kì diệu từ Chúa. Hay chí ít, cho bà biết đây chỉ là một cơn ác mộng.
Tai họa liên tục ập đến gia đình Hanaka, khi cha cô mất không lâu thì mẹ cô cũng nhiễm căn bệnh kỳ quái ấy. Không chỉ thế, chuyện khủng khiếp đã xảy ra cả với những thanh niên đã giúp hai mẹ con cô chôn cha. Các triệu chứng giống hệt như đã xảy ra trên người cha Hanaka, nhưng ngày càng rùng rợn hơn bởi cơ thể họ không ngừng nổi lên những mụn nhỏ, phồng rộp lên thành từng mảng trên gương mặt và cơ thể. Ngay cả chính những người thân trong gia đình họ cũng vô cùng khinh hãi không dám lại gần. Đến khi căn bệnh quái ác đó đã tàn sát lên tới gần nửa số dân trong làng thì các nhà chức trách mới vào cuộc. Họ bảo căn bệnh này lây nhiễm cao, rất nguy hiểm và cần cách ly những người nhiễm bệnh với những người chưa nhiễm bệnh.
Dân làng đổ lỗi cho gia đình cô là nguồn cơ gây ra căn bệnh quái ác này, họ như những con thú bị thương điên cuồng lao qua nhà Hanaka để tìm một công đạo cho chính mình. Nhân lúc đang đêm khi Hanaka đang ôm mẹ ngủ, họ lao đến dùng gỗ đóng lên các cánh của nhà cô không để cho mẹ con cô ra ngoài. Mặc cho mẹ con cô cùng gào thét, cầu xin họ hãy mở cửa. Bà Kadilac ngày càng yếu, đôi mắt rực đỏ như lửa mở trừng trừng, trên gương mặt nổi đầy những mụn mủ nhìn Hanaka vô cùng lo lắng và đau xót. Ngay cả đến khi trút hơi thở cuối cùng bà vẫn không ngừng đập cánh cửa để van nài họ cứu tình yêu bé nhỏ của bà. "Cha mẹ yêu con, xin lỗi con yêu" – môi bà mấp máy rồi gục hẳn. Trong đôi mắt chảy ra hai dòng huyết lệ, bà đã thua trong cuộc chiến với tử thần và lời nguyền Ebola. Thiên thần của bà, tình yêu của bà, cô bé chỉ mới 7 tuổi. Chỉ còn mình Hanaka trong căn phòng tối om, cô gào thét cho mẹ tỉnh dậy, nhưng không thể.
Qua ngày thứ hai, xác bà Kadilac nhanh chóng bị phân hủy dưới cái nắng hơn 40oC, mùi hôi thúi bốc ra khủng khiếp khiến cho lũ ruồi bọ bu đến kín đen như đang đi dự một lễ hội long trọng. Trong căn nhà ngập tràn tiếng cười hạnh phúc giờ đang lan tràn ngập mùi tử khí như đến từ địa ngục. Hanaka điên cuồng dùng đôi bàn tay non nớt đập lên cánh cửa đến toạt da, máu chảy thành dòng nhưng không hề thấy đau đớn bởi nỗi sợ hãi và sự đói khát đã lấn át tất cả. Cánh cửa bằng gỗ mục kia bình thường chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đã bung thế mà giờ đây nó như khối sắt ngàn tấn, dù Hanaka có làm gì cũng không thể lay chuyển được.
Hanaka vừa lạnh vừa đói, cô bé nhớ tới những người hàng xóm tốt bụng hay cho cô ăn những chiếc bánh nướng vàng thơm nức, hay cười với cô, hôn cô, sao giờ lại bỏ cô một mình khi cha mẹ đều đã chết? Niềm tin đã biến thành nỗi tuyệt vọng hòa lẫn vào tiếng khóc ai oán của Hanaka như trách cứ, hờn giận, như van lơn, cầu khẩn nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến rợn người.
Rồi đến ngày thứ ba, không ai con nghe tiếng khóc thảm thiết của nó nữa, lời nguyền Ebola đã nuốt chưởng gia đình nó. Cơ thể Hanaka không bị biến dạng bởi căn bệnh quái ác như cha mẹ cô, cô bị chết bởi sự đói khát hành hạ, sự sợ hãi, sự vô lương tâm của những con người tưởng chừng rất hiền hậu. Trong tâm trí non nớt của mình, cô không biết chết như thế nào để mà phải sợ hãi, thế nên khi Thần Chết đến dẫn cô đi, cô vui vẻ đi theo vì chỉ biết lúc đó cô không còn bất kì cảm giác đau đớn, đói khát hay sợ hãi gì nữa. Nếu nhìn kĩ người ta lại thấy dường như môi Hanaka đang mỉm cười. Mọi thứ đã qua rồi, không phải sao? Hanaka lại được đoàn tụ với gia đình với cha mẹ ở một nơi không có buồn khổ cùng đau đớn. Bây giờ, không ai hay bất cứ thứ gì còn có thể chia lìa gia đình cô nữa. Ông bà Ozin mỉm cười nắm tay cô cùng bay lên thiên đường.
Lời nguyền ma quỷ đó đã linh ứng, con người đang tự giết nhau và chết. Chết bởi vì thiếu tin tưởng, vì ích kỉ bản thân. Loài người sẽ bị diệt vong bởi chính lòng tham của họ. Yêu thương cũng chết vì chính lòng tham đó. Với khoa học kĩ thuật hiện đại cùng trí tuệ của nhân loại chắc chắn lời nguyền Ebola sẽ được hóa giải. Nó là minh chứng để ta thấy con người thông minh, yếu ớt, nhân hậu, can đảm nhưng cũng thật ích kỷ và độc ác có khi còn hơn cả loài ác quỷ, rắn rết độc. Những bản chất này chỉ thể hiện rõ trong những thảm họa mà Chúa trời hay ác quỷ tạo ra để thử thách con người. Mọi chuyện sẽ qua nhưng nỗi đau để lại thì bao giờ mới có thể lành được? Niềm tin mất đi khi nào mới trở lại? Có bao nhiêu người như Hanaka bị bỏ lại, rồi chết bởi sự vô tâm, lạnh lùng, tàn nhẫn từ chính đồng loại của mình? Dưới kia, lời nguyền Ebola vẫn đang hoành hành, tiếng thét của những con người đang lâm vào tuyệt vọng chỉ chờ lưỡi hái của tử thần vẫn vang lên thảm thiết.
Anh Túc