Tim chẳng biết được đâu. Tôi đã có một điểm tựa khác, và hình như tôi vừa bước qua những chông chênh trong mùa hơi thở hóa thành sương sớm để tan vào vô định. Tôi vừa Tìm thấy điểm tựa trong một ánh nắng vàng.
1. Những tâm hồn đi lạc.
Tên trên facebook của chị là Tim, nhưng chị tên thật là Vân Anh.
Chị gọi tường facebook là nhà, "nhà của Tim". Dĩ nhiên cái tên ấy dễ khiến những người nhạy cảm nảy sinh chút băn khoăn dịu dàng về chị. Và họ sẽ tìm được lời đáp khi xem tấm hình đại diện chị đặt, tấm hình vẽ một trái tim trên bãi cát dài và rộng, bên trong trái tim ấy là tên của chị cùng với tên một người bạn mà sau này tôi được biết, đó là "tri kỉ" của chị. Bên trên tấm ảnh là dòng trạng thái: nơi này chứa đựng rất nhiều yêu thương và bình yên!
Tôi biết về chị, bởi vì cả hai cùng thích viết. Những người có chung sở thích thường sẽ có cái lý để quen nhau trong một vài hứng khởi ban đầu. Nhưng chỉ là "ban đầu thôi". Mà thực ra, ai gặp nhau lúc đầu cũng nhiều hoan hỉ.
Nhưng Tim của tôi đặc biệt.
Tôi với Tim biết nhau rõ ràng là tình cờ rồi. Nhưng không phải tình cờ nào cũng là cơ duyên! Thế gian này ngày càng ồn ã nhưng vẫn có lắm vu vơ. Cuộc sống gấp gấp dần, người ta ngày càng tất bật hơn nhưng chẳng tất bật nào làm tắt được mong muốn của tâm hồn: mong muốn đi lạc. Đi lạc để thấy nhau.
Và, trong một lần đi lạc, Tim đã nói với tôi:
- Đó là những chia sẻ thành thật của chị.
Giữa khoảng cách vời vợi, khung tin nhắn facebook vẽ ra cả ánh mắt Tim trong tôi. Ánh mắt khi kể những điều thành thật ấy không có chút nào buồn cả. Mà nó hiền hiền, nó nhỏ nhẹ. Nhỏ nhẹ một cách đằm thắm, ngay cả khi tôi còn ngợp trong xúc cảm người lạ. Tâm hồn tôi cũng đang đi lạc, Tim có biết?
Tim kể về chính bản thân chị cho tôi nghe. Rằng chị có đôi chân không thể đứng lên được. Nó không thể cử động. Rằng chị không được đến trường cho nên sở thích viết lách này cũng chỉ là cách chị thỏa mãn những xúc cảm chứ không thể "đạt tới trình độ như người ta".
Khi mới quen nhau, người ta sẽ mở lòng, một chút thôi.
Mở lòng một chút để sống là chính mình chứ không phải ai khác trong con mắt người lạ. Nhưng cái mở lòng như của Tim, ngay giây phút ấy tôi thấy mỏng manh quá. Đó là đêm. Là lúc tôi ngồi dưới đèn vàng, bên bàn phím, vừa viết vừa tán gẫu với bạn bè như một thói quen. Khi viết, tâm hồn tôi dễ đi lạc. Và tôi lạc giữa chút mong manh nào đó, tôi cảm nhận trực tiếp những nhỏ nhẹ của Tim.
Và, một cách tự nhiên, Tim cứ kể.
Tim kể cái buồn của ngày hôm qua:
- Những lúc đau buồn đến cùng cực và tưởng như không có hi vọng, chị chỉ có những con chữ làm bạn.
Có lẽ Tim cảm nhận được tôi đang nghe, nên chị Bảo:
- Để chị kể nhé.
Tôi không dám chen ngang vào những xúc cảm đó. Vì tôi biết cái bé nhỏ của mình, tôi biết rằng đôi khi người ta kể về cái yếu ớt của mình chỉ để kể thôi, không phải để người khác thương, cũng không chắc người ta đang yếu đuối.
Tôi bảo:
- Em mong là những điều chị nói không khiến chị buồn.
Tôi không muốn nói chuyện đạo đức. Không muốn sến sẩm trước những thứ xa lạ. Nhưng sự thật, trong một lúc, chị chẳng xa lạ với tôi nữa và rõ ràng tôi thấy đôi điều cảm thông nảy nở trong trái tim mình. Thứ cảm thông không thương hại, thứ cảm thông - đồng cảm và vững tin lắm.
Tôi muốn nói một câu, nhưng nghẹn lại: Chị này, dù chân chị không thể đứng lên, thì em thấy cuộc sống đối với chị vẫn rất tươi đẹp, khi mà trong đáy mắt chị, nắng chiều vẫn vàng, chút ồn ã của biển vẫn gọi cái lao xao lẻ loi.
Tôi nghẹn lại. Vì lời nói là nguồn gốc của hoài nghi.
Tôi im lặng để mà nghe tia nắng lao xao trong đáy mắt chị rớt vào trong tim mình để biết rằng chị thật đẹp. Cái đẹp không ở khuôn mặt hay cơ thể. Tôi nghĩ tới chuyện, chị có một tâm hồn biết viết những xúc cảm thành thơ. Nhờ chị mà tôi biết được những câu thơ có ý nghĩa với cuộc sống này nhiều như thế. Những câu thơ tự nhiên như là hơi thở:
"Cô gái à ! Hãy mạnh mẽ lên em.
Người ta có thể, vẽ vào trái tim em,
nhiều vết thương chằng chéo.
Xong rồi bỏ đi, không lần ngoảnh lại.
Chẳng việc gì em phải hành hạ bản thân
Em cứ buồn trong chốc lát rồi quên.
Hãy nắm bàn tay xứng đáng, cần em nắm
Hãy mỉm đôi môi xinh xắn khẽ cười.
Với một người cho em một điểm tựa.
Chuyện ngày xưa em không cần phải hứa...."
- Mạnh mẽ lên em, Tim
Tôi phải đi lạc, để cảm nhận được Tim. Những câu thơ ấy chính là những ồn ào dịu dàng của Tim đó. Tim biết can đảm trước nỗi buồn để mở lòng mà cảm nhận tình yêu. Tim biết nhủ lòng "hãy mạnh mẽ". Tim mang một chút kiêu hãnh dịu dàng.
Có lẽ tôi đi lạc thật. Hoặc có thể những lẻ loi của đêm khiến cho tôi nhạy cảm trước Tim. Tôi chẳng thích kể chuyện tình cảm như là một câu chuyện đạo đức đại loại như: người ta phải thương nhau hay gì gì đó. Thương nhau là phải thương từ trong hơi thở, trong những thành thật chứ đâu phải trong ý chí. Mà đặc biệt lại là thứ ý chí của thoáng vội. Tôi biết, những lời Tim nói là hơi thở. Tôi hiểu, những cảm nhận của mình cũng là tiếng con tim khẽ lay mình. Cả hai chúng tôi cảm nhận được.
Tôi chỉ biết, trong một lúc Tim bỗng thật gần.
Và đêm đó, tôi chẳng ngủ được. Tôi nghĩ về Tim, tôi thương Tim. Bởi vì tâm hồn tôi đi lạc.....
Thế gian có cần không những tâm hồn đi lạc?
2. Định vị niềm thương.
Tôi gọi nó là Cơn gió lạ. Những cảm xúc của tôi đó. Lạ vì tôi chẳng giải thích được, chẳng định vị được. Những cảm xúc đối với Tim.
- Nhóc của chị đáng yêu như quả đất!
Nếu câu nói đó là từ người khác, chắc gì tôi đã có cảm xúc gì, nhưng đó là Tim. Nó ngọt ngào. Chẳng có gì công phá tâm hồn ghê gớm bằng một lời ngọt ngào rơi đúng vào khoảnh khắc tâm hồn lạc lõng.
Tim còn cho tôi cái hạnh phúc khi cảm nhận được chút ấm áp nơi mình. Tim đan xen những nhỏ nhẹ của đôi mắt, cái ôn tồn của con tim vào khoảnh khắc tôi đang chấp chới ở tuổi đôi mươi, cố chạm vào cái lý tưởng của mình. Là vài câu dịu dàng:
- Nhóc của chị bao giờ cũng ấm áp như thế.
- Chị luôn ở đây này.
Cơn gió lạ. Ấy là khi muôn vàn ồn ào ập vào tim ta những xúc cảm chẳng thể định vị. Tọa độ nào cho tôi và Tim. Có tọa độ không, khi tâm hồn đi lạc, khi chúng tôi không biết nhiều về nhau – Hoặc chỉ biết qua những lời kể. Tôi lao xao tự hỏi:
- Chúng ta có biết gì về nhau không?
Rồi tôi tự trả lời bằng cách đặt thêm một câu hỏi nữa: những người suốt ngày chạm mặt, có biết về nhau không...
Trước một làn gió Tim mang đến, nơi chốn sâu kín nhất trong tâm hồn tôi lại rộn ràng lên muôn vàn nghịch lý của tình cảm: những người gặp nhau hằng ngày đôi khi chẳng hiểu gì về nhau đâu. Những tâm hồn đi lạc để chạm nhau đôi khi lại biết nhau rõ lắm. Đời là như thế đấy! Và như thế, không biết là nên vui hay nên buồn.
Con người ai cũng nghĩ mình tỉnh lắm trong khi đời thực chất chỉ là một cơn say dài. Người ta cứ đi thiết lập thêm những mối quan hệ, để rồi chán ngán khi vừa chạm ngõ hồn nhau, để rồi lại nhẫn nhịn nhau mà sống, câu nói "yêu nhau lắm, cắn nhau đau" chẳng phải mắc cười lắm sao. Và, sau mỗi cái cười luôn luôn là một niềm chua xót... Tại sao tôi không gặp Tim sớm hơn, để nhận ra việc đi lạc thực chất là cách tốt nhất để tìm đường.
Để tôi bâng quơ sớm hơn với câu hỏi: tại sao mà tôi cứ phải buồn nhiều, tại sao nỗi buồn đẹp thế. À, trái tim cần những niềm thương, để mà rung cảm, để mà thổn thức. Và nỗi buồn đẹp. Và gặp nhau là thấy nhau trong những sâu kín của lòng mình kìa. Tôi không định vị được Tim, nhưng tôi có thể đoán được tọa độ của chị, ngay khoảng thời gian này: chị ở đâu đó rất gần vị trí chính giữa nơi trái tim tôi, mà không phải là yêu. Tôi với Tim là thương. Cơn gió Tim gửi thổi vào tôi những ồn ào của niềm thương vô hạn chẳng thể xuất hiện nơi những người con gái bình thường khác.
Không biết từ bao giờ, tôi thương Tim nhiều thế.
Tôi sợ nhất là những lúc Tim buồn. Lòng tôi nghẹn lại với nỗi nghẹn ngào của Tim, khi tôi thấy trên dòng thời gian của Tim xuất hiện một trạng thái:
"Này trái tim, đừng buồn vì một người dưng, khi họ nói một lời dưng với mình. Đó là điều đương nhiên thôi mà, hà cớ gì thấy chênh vênh hụt hẫng."
Và lúc này, cái lạ lẫm trong làn gió của hai chị em tôi bỗng trở lên hiền hậu biết bao. Tôi không biết nơi Tim là những cảm xúc gì, chỉ biết trong những cảm xúc ấy có thể sẽ chứa cả nỗi buồn. Và tôi lo nỗi buồn của Tim, dù có thể điều ấy là không cần đôi với Tim.
Đọc dòng trạng thái ấy, tôi không có cớ gì mà gọi điện cho Tim. Vì việc gọi điện, hỏi han là buồn cười quá. Người ta có thể sống với nhau bằng tình cảm vô hạn nhưng chớ thể hiện vô hạn, vì điều ấy đôi khi vô vị và nhạt nhẽo lắm.
Và tôi ôm trong lòng. Bởi vì tôi cũng nhạy cảm như Tim.
Này, Tim. Liệu lúc nói điều ấy, Tim có nhìn xuống đôi chân? Tim ơi, khi Tim nhủ lòng đừng chênh vênh hụt hẫng, có phải chính là lúc lòng Tim chênh vênh hụt hẫng? Mà tôi không muốn nói với Tim về những nỗi buồn. Tôi tin Tim có niềm kiêu hãnh.
Là hoa thì phải có niềm kiêu hãnh, Tim à. Chưa bao giờ tôi thấy lòng kiêu hãnh lại mỏng manh như thế. Tôi muốn đan ngón tay vào những ngón tay của Tim, để nâng niu nó, phải hết sức nhẹ nhàng...
3. Điểm tựa...
Và tôi cứ thương Tim mãi.
Hai mốt tuổi, chân tôi đi qua một vài nỗi đau, đôi mắt tôi thấy một vài điều chấp chới. Trong hơi thở cuộn thành sương sớm, tôi thấy được những vô định đang tan vào không gian – nhưng chân thực của tôi. Ừ, con trai tuổi hai mốt thì hướng đời chấp chới. Mà tôi lại còn thích đơn lẻ, thành ra tôi cứ cô đơn mãi. Có một vài người đến, những cũng chỉ để biến thành nỗi đau trong tôi. Thanh, cô ấy là nỗi đau sâu sắc nhất mà tôi từng có được. Thật buồn là cho tới bây giờ, những miên man thi thoảng vẫn dắt díu hình bóng Thanh về để làm hoài niệm. Cái thứ hoài niệm ma mị, đắm đuối.
Những xúc cảm về Tim thật buồn cười là lại biết lôi kéo hình bóng Thanh về. Để tôi xòe bàn tay đang nắm lấy một thứ ấm áp nhỏ bé đang hòa vào những mênh mang tim mình đem soi vào không gian cuối đông lạnh lẽo vời cái cũ kĩ như cách xa cả thế kỉ.
Những ngày cô đơn đã qua, tôi cứ lấy bóng dáng Thanh làm nơi trở về của nỗi nhớ. Tôi không muốn hẹn hò với cô đơn. Tôi sợ cái cảm giác đó và sợ luôn cả việc yêu một người. Tôi từng ấp ôm nỗi nhớ về Thanh mãi, nỗi nhớ trên con đường thênh thênh tôi đến giảng đường, nỗi nhớ trong nhập nhoạng vàng – trắng khi chiều đổ bóng. Và những đêm tôi thức. Tôi cứ giữ lấy Thanh làm điểm tựa cho mình. Hình như, khi niềm tin thi nhau đi lạc, người ta sẽ vời một điều sâu đậm nhất đã từng diễn ra trong quá khứ để mà bấu víu. Để mà nhủ lòng:
- Thực ra mình cũng đã trải qua những tháng ngày thật vui đấy thôi. Khi chuyện vui thành kỉ niệm, nó sẽ là nơi đọng lại của những hạnh phúc.
Hạnh phúc về Thanh, từ ngày cô ấy tặng tôi một lạnh lùng vô nghĩa, nó đã đổi sang màu xám ngắt của niềm buồn rồi còn đâu. Thế mà tôi vẫn giữ. Tuổi hai mốt, những chấp chới và cô đơn cứ hay làm người ta trở lên ngốc nghếch như thế đấy.
Thanh của ngày xa cách là nỗi buồn. Chẳng có tình yêu nào vĩnh cửu, chỉ có khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu. Vậy mà tôi lại cứ lấy những khoảnh khắc ra để bấu víu như cách người ta bấu víu một tình cảm.
- Sẽ mãi là như thế!
Tim nói như vậy, khi tôi bảo với Tim rằng, cứ mỗi ngày niềm thương của tôi dành cho Tim lại nhiều thêm.
Thật sự thì câu nói đó khiến tôi ấm áp. Tôi ấm áp ngay từ trong một nỗi sợ: tôi sợ Tim buồn. Tôi ấm áp từ những động viên nhỏ nhẹ của Tim. Cái cảm giác khi mình lang thang để cố tìm ra nơi trốn sâu thẳm trong mắt nhau và rồi nhận lại bằng một sự đồng điệu mới vui sướng biết dường nào. Và trở lại trong tôi là thứ nắng dịu dàng từ khoảng không Tim nhìn. Tôi kể cho Tim những mơ ước nơi mình, tôi thấy Tim cười:
- Chúng ta có những ước mơ giống nhau.
Tim chỉ nói một câu như thế, tôi biết là chị nghẹn ngào. Một vài lần chị bảo với tôi: chị chỉ tiếc một điều là mình không được đi học. Và Tim đang nghẹn ngào, tôi biết.
Nhưng chị vui với những ước mơ của tôi. Cái đó tôi cảm nhận được. Khi người ta nối nhau lại trong những nhịp dịu dàng của lòng cảm thông, người ta sẽ biết nghe nhịp tim nhau. Cũng đôi khi trong những cố gắng lắng nghe, ta thấy một thắc mắc lớn gợn lên...
Gần Tim, tôi càng thấy môi Tim hồng, tóc Tim dài và tâm hồn Tim không vết xước. Nhưng vẻ đẹp đó sao mà mong manh quá! Nhất là khi Tim bảo tôi:
- Chị sẽ độc thân, nhưng không cô đơn đâu nhóc à...
Có nhiều thứ tôi chẳng bao giờ muốn nói với Tim, chẳng muốn hỏi Tim nhiều. Thiệt thòi có thể khỏa lấp bằng niềm cảm thông trong đáy mắt nhưng còn những giới hạn, ta biết lấy gì để khỏa lấp?
Điều ấy làm tôi không vui, thậm chí là buồn. Nỗi buồn không ngốc nghếch của những ngày nắng ấm thắp giữa ánh nhìn.
Thế mà Tim lại có cách để cho tôi hết buồn.
Tim nói:
- Nhóc à, em ấm lắm!
Đó là lời nói qua tin nhắn, giữa vời vợi cách xa.
Tôi trả lời:
- Có những khi, ấm áp chẳng đủ được, Tim ạ.
- Không phải đâu.
Tim phủ nhận. Rồi Tim bảo tôi xòe bàn tay ra. Xòe tay để Tim đặt những ước mơ viết dở của mình vào trong đó. Trong một phút, tôi thấy lòng bàn tay mình ấm lên chút ấm áp nhỏ nhoi lạ kì, tôi đâu có nghĩ mọi thứ lại đơn giản thế...
Tim này, em sẽ giữ những ước mơ ấy. Từ này trong mỗi bước chân em đi trên con đường cả hai chị em cùng mơ ước này, trái tim em sẽ đập một nhịp chung. Nhịp chung đó là sự quyện hòa của chính trái tim em cùng với vật nhỏ chị đặt vào tay em mà em đã cất giấu.
Hóa ra hạnh phúc đơn giản như thế. Đâu đó trong tôi nhen lên những yên bình kì lạ.
Tự dưng, tôi muốn kể cho Tim về Thanh. Tôi kể, và Tim cười:
- Bảo à, có khi điểm tựa cũng là thứ cần lãng quên...
Tôi mỉm cười.
Tim chẳng biết được đâu. Tôi đã có một điểm tựa khác, và hình như tôi vừa bước qua những chông chênh trong mùa hơi thở hóa thành sương sớm để tan vào vô định. Tôi vừa Tìm thấy điểm tựa trong một ánh nắng vàng.
Ánh nắng vàng tôi nhìn thấy, nó vừa thắp trong đôi mắt Tim...
Nguyên Bảo