Em hay cười và ít giận dỗi. Ừ thì em là thế, cha mẹ sinh em ra đã mang sẵn một tính cách. Tuổi thơ của em bình yên và ấm áp. Em còn bé quá, vô lo vô nghĩ nên chưa hiểu được cảm giác mất cha. Em tròn xoe mắt theo mẹ về quê bà. Đó là những ngày hạnh phúc nhất của đời em, được bao bọc trong vòng tay gió chiều và nắng sớm. Em hồn nhiên trước nỗi đau câm lặng của mẹ. Dại thật ! Khờ thật ! Em ngây ngô cho rằng Không Cha là một điều "đáng tự hào".
Em bước vào thời cắp sách đến trường như bao đứa trẻ con khác. Bà lo cho em không hề thua kém bạn bè. Vở trắng tinh, hộp bút mới và cả bộ đồng phục tươm tất. Em hòa đồng với mọi người và ít tính toán. Những đứa học trò quý mến nhau. Cây kẹo mút cắn ra một nửa mà bảo rằng: "Tui một miếng, bạn một miếng nhé. Chia đều rồi đó". Hay bịch phồng tôm vơi nhanh dần chỉ vì một câu nói: "Thèm hả ? Thôi ngồi xuống ăn chung với mình nè !" Làm sao tránh khỏi những lúc giận hờn cáu kỉnh chỉ vì...cây kẹp tóc, vì hiểu lầm hay chỉ đơn giản là...thấy khó ưa. Nhưng đó là những lầm lỡ ngốc nghếch. Qua ngày hôm sau thì bá vai nhau cười hì hì: "Hết giận tui rồi hả ?" - "Trời ! Tui có giận gì đâu. Kệ đi"...
Tuổi dậy thì ẩm ương sáng tối. Em thầm thích cậu bạn cùng khối nhưng chưa kịp nói ra thì cậu ấy đã nhận lời tỏ tình của cô bạn thân. Em tránh mặt không nói chuyện với nhỏ bạn cả tuần. Em buồn thật đấy ! Nhưng em không khóc. Em mím chặt môi cho khỏi thành tiếng nấc và dùng hết sức mình giữ cho nước mắt không chảy ra. Bạn thân đạp xe qua nhà em, đứng chờ dưới nắng suốt hai tiếng tiếng đồng hồ hi vọng cho nó một câu thôi. Ngày ấy em hiếu thắng và độc đoán. Em nhận lời xin lỗi của nó với lòng tự tôn cao ngất. Nhưng nhìn nhỏ bạn mồ hôi ròng ròng ròng trên gương mặt đỏ bừng, em bỗng thấy mình sao quá đáng. Và lần ấy em đã khóc. Không phải vì tức giận mà vì thấy mình mới là người có lỗi.
Mười mấy năm sống trên đời là mười mấy năm em đối mặt với biết bao khó khăn. Em tự tao cho mình một bản lĩnh, một cá tính mạnh mẽ để chống lại lời đồn tai ác của người đời. Ngày hôm ấy em vừa khóc vừa chạy về nhà, cầm cái lọ hoa trên phòng khách ném thắng xuống sàn nhà trước mặt mẹ. Mảnh vỡ bắn tung tóe vào chân em rướm máu. Em hét lên với đấng sinh thành: "Ba con đâu ? Mẹ tìm hắn ta về cho con ! Con sẽ không bao giờ tha thứ cho hạng người đó." Em gần như ngã quỵ trước cú sốc quá lớn. Mẹ nhìn em mà nước mắt lăn dài. Có ai biết những đứa bạn trên lớp đã nói em sao không ? Nói em là đứa không cha, là con hoang. Là thứ của nợ. Chúng nó đem tên mẹ em ra bêu rếu. Em đã không giữ được bình tĩnh mà đấm thẳng vào mặt đứa ác ôn. Đôi mắt em đục ngầu, đỏ dại. Uất hận đã biến thành tấm chắn ngăn em khóc. Mẹ ôm lấy em vỗ về. Em nức nở mãi...
Em có ước mơ là trở thành Nhà báo. Ước mơ được nung nấu từ lúc còn bé lắm. Em muốn được đi thật nhiều nơi, được tự do cầm bút mà trải hết đam mê. Nhưng càng lớn, ước mơ của em dần đi trái chiều sẵn có. Người ta động viên em: "Làm nhà báo có tiền để tìm ba trả thù.." , "Làm nhà báo đi, có khi tìm ra ba mầy đó !" , "Làm nhà báo, ráng giàu có để còn nuôi mẹ.." Em quay cuồng giữa hàng rẫy lời khuyên mà chủ đề chỉ là "Tiền và Trả Thù." Chẳng ai đó nói với em rằng: "Ước mơ của con thật đẹp, hãy giữ nó nhé." Em thầm ước có ai đó bảo thế thôi. Là đủ. Để em biết rằng em vẫn còn người để hiểu.
Có lẽ em chưa đủ lớn để nhìn thấu bốn chữ "cơm - áo - gạo - tiền" nhưng em cũng chẳng còn nhỏ mà ngẩn ngơ đến mức chẳng quan tâm những gì người ta nói. Nhiều lần em chán nản lắm, chỉ muốn quay lại tuổi tí xíu ô mai để khỏi phải phiền muộn. Có lúc em chỉ muốn mình trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn. Để đáp trả lại những cay nghiệt của dòng đời mà tim chẳng thấy xót xa. Chẳng lẽ em đã sai...
Giữa cái chốn nhộn nhịp của thứ mang tên "Sống", em bấp bênh chập chững chẳng biết trả lời sao. Nắng vẫn rát cả tâm hồn. Em vừa gặp chuyện không vui chỉ mới hôm qua thôi. Sẽ khó để quên đây. Nhưng biết sao được. Con người em khó giận, khó quên nhưng cũng dễ vui. Chỉ một ngày không xa thôi, em sẽ lại cười và trở lại với thời gian nắng đẹp. Em gọi đây là những ngày Rớt Nắng trong đời. Có lẽ em đánh rơi Nắng nhiều lần nữa. Và nhiều lần đó, em sẽ tiếp tục nhặt lên và tiếp tục bước đi...
Bài viết: Để em trôi đi thời Rớt Nắng
Nguồn Zing Blog
Bài viết: Để em trôi đi thời Rớt Nắng
Nguồn Zing Blog