"...Trong khi loài mèo đang đứng trước nguy cơ tuyệt chủng thì lũ chuột lại được thể hoành hành... Tập đoàn chúng tôi đã phát minh ra một loại thuốc diệt chuột có thể tiêu diệt các loại như : chuột Pháp, chuột Nga, chuột Ta, chuột Tây Ban Nha, chuột Thổ Nhĩ Kỳ. chuột gì cũng chết..."
***
Từ ngày mẹ hai siêu mẫu đi phẫu thuật thẩm mỹ bên Thái rồi ở rịt bên đó nhất định không chịu về. Tôi nghiễm nhiên đóng vai một bà bỉm sữa sồn sồn, ngày hai buổi chợ búa đều như... Vắt Quất.
Thời tiết sụt sùi lúc nắng lúc mưa trong cái tiết Thanh Minh rất khó chịu ấy vậy mà hai bên vỉa hè rộn ràng quán chè xít mọc lên như nấm, lúc nào cũng tất bật khách khứa ra vào.
Thú thật tôi vốn kỳ thị với cái kiểu vạ vật, lê la chém gió của mấy gã thanh niên nhàn rỗi sinh nông nổi, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã râm ran, chuyện gì cũng bới móc ra cho thiên hạ xì xào, bàn tán. Tuy nhiên cuộc sống vốn muôn hình vạn trạng, con người cũng vậy chẳng ai giống ai. Ai cũng có quyền tự do của riêng mình. Giả sử mọi người đều giống như tôi thì mấy hàng chè xít chỉ có nước mà sập tiệm sớm.
"Bạn ơi! Vào đây làm chén nước đã, đi đâu mà vội thế!"
Nghe như có tiếng ai gọi mình, tôi dáo dác nhìn quanh phát hiện ra ngay thằng cha chủ nợ đang ngồi vắt vẻo ở một quán nước bên vệ đường. "Mình nợ nó thì nó sai, nó khiến gì chẳng phải nghe miễn sao đừng đả động chuyện tiền nong là được." Tâm lý chung của những thằng đi nợ ai chẳng thế, miễn cưỡng tôi đành phải lê gót bước vào.
Vừa ngồi còn chưa kịp nóng đít đã nghe tiếng rao của một tay bán hàng rong từ chiếc loa rè rè xa xa vọng lại. Những âm thanh réo rắt tiếng bấc, tiếng chì rõ mồn một.
"...Trong khi loài mèo đang đứng trước nguy cơ tuyệt chủng thì lũ chuột lại được thể hoành hành... Tập đoàn chúng tôi đã phát minh ra một loại thuốc diệt chuột có thể tiêu diệt các loại như : chuột Pháp, chuột Nga, chuột Ta, chuột Tây Ban Nha, chuột Thổ Nhĩ Kỳ. chuột gì cũng chết..."
Âm thanh vừa dứt thì người cũng tới nơi. Tôi vẫn còn đang tấm tức chưa nguôi về cái vụ này bỗng nhận ngay ra gương mặt thân quen từ mấy hôm trước. Tôi nhảy bổ ra vồ lấy ghi đông xe của thằng cha bán bả chuột quát tháo ầm lên.
"Aha! Hôm nay ông mới vớ được mày... Mày vào đây, vào đây ông hỏi tội."
Thằng bả chuột mặt xám ngoét, thân cô thế cô lại trông thấy cái vẻ mặt nửa vũ phu nửa hận thù của tôi đang bốc hỏa ngùn ngụt gã đâm phát hoảng, mồm miệng lắp ba, lắp bắp.
"Ấy... Ấy... Xin... Xin bác cứ bình tĩnh... Đừng vội manh động kẻo gây án mạng."
"Câm mồm! Mày bỏ xe đấy vào đây nói chuyện cho đàng hoàng. Bằng không ông chôn sống!"
Tôi sấn sổ nạt nộ, thằng bả chuột vò đầu ngơ ngác, ba hồn bảy vía bay tít tận mây xanh vì chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nhưng vẫn phải răm rắp nghe theo.
Gã run rẩy tấp chiếc xe lỉnh kỉnh hàng rong dựng sát vệ đường rồi phấp phỏng bước vào trong quán. Từ khuôn mặt thân quen giờ đã trở thành gương mặt đáng thương nhàu nhĩ, xanh lét.
Tôi ngồi xuống ghế mặc gã trân trân đứng đó gằn từng tiếng trong cổ họng nạt nộ.
"Mày bán bả kiểu gì mà chuột nhà tao ăn vào cứ béo phây phây là thế nào hả? Nói!"
Thằng bả chuột khúm núm rối rít thưa.
"Bác... Bác xem có nhầm em với ai không?"
"A thằng này láo! Mày nghĩ tao lú lẫn hay sao? Quả mụn cứt ruồi to tướng trên mép mày còn ngồn ngộn ra đấy, nhầm là nhầm thế đéo nào được." Tôi điên tiết quát lên nhặng xị.
"Thế... Thế bác có làm theo đúng hướng dẫn không?" Gã mềm mỏng hết mức có thể, thái độ cầu hòa hỏi lại.
"Tao đã làm đúng như lời mày dặn dò, cẩn thận từng li từng tí mà chuột nó đâu có chết. Con nào con nấy sau khi ăn bả vào tròn lẳn như củ khoai. Thôi đúng rồi, thằng này bán hàng giả. Tao phải gô cổ mày lên công an mới được." Tôi vờ dọa dẫm.
Thằng bả chuột tròn xoe đôi mắt ngây thơ như gái tơ lần đầu ra mắt nhà chồng, từ thái độ sợ sệt quay ngược ra tra vấn.
"Bác nói em bán hàng giả? Được em công nhận rất có thể là như thế nhưng bác thử đặt cương vị vào em xem. Người ta bán đồ ăn thức uống, hoa quả còn thử được xem hàng giả hay hàng thật. Đằng này bả chuột mà thử chỉ có mà chết mất ngáp. Mà em nói thật, đồ ăn thức uống bây giờ người ta cũng chẳng dám thử đâu. Chỉ có mỗi nhà sản xuất biết chứ buôn bán với tiêu dùng như em và bác biết thế đếch nào được."
"Ừ nhỉ, thằng này nói cũng có lý." Tôi ngẫm nghĩ xong quyết không chịu thua vặn lại.
"Mày không biết sao còn quảng cáo rùm beng chuột gì cũng chết là cớ làm sao?"
"Thì trước sau gì chẳng chết, bác có nghe thấy ăn vào là chết ngay tức khắc không?" Nó quay ra vặn vẹo.
"Ô! Mày lại còn lý sự cùn hả, ý mày là cho chuột ăn thật nhiều để chúng nó chết no chứ gì?" Tôi tức điên chồm dậy định túm cổ nó không ngờ nó bình tĩnh gạt tay ra rồi ấn tôi ngồi xuống tiếp tục tra vấn.
"Em hỏi bác nhá, chuột ăn bả vào béo quay béo cút ra đúng không?"
"Ờ đúng!" Đợi tôi gật gù mấy cái nó tiếp tục quay ra hỏi.
"Thế bác có thấy chuột bị rụng lông không?"
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi khẳng định một cách dứt khoát.
"Có! Tao thất rất nhiều lông chuột quanh nhà."
Thằng bả chuột phá lên cười khoái trá, mồm năm miệng mười leo lẻo.
"Aha! Vậy chứng tỏ rằng thuốc của em rất hiệu nghiệm đấy."
"Hiệu nghiệm thế nào, mày nói tao nghe!" Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại nó.
"Thì lũ chuột bị ung thư đang chết dần, chết mòn đấy thôi. Bác ngu ngơ bỏ mẹ."
Tôi ồ lên kinh ngạc, mồm miệng há hốc, dớt dãi hứng nhanh cũng được mấy bát.
"Mày nói thế đéo nào chứ, thức ăn cho người có chất ung thư thì đứa trẻ lên ba ở cái đất nước Việt Nam này cũng biết còn bả chuột mà cũng có chất ung thư thì tao mới nghe lần đầu đấy."
"Bác ơi, muốn cho tuyệt giống thì chỉ có mỗi cách ấy." Gã trả lời ráo hoảnh, mặt không một chút cảm xúc.
Tôi thẫn thờ ngồi đó chẳng còn chút tâm trí nào mà trách móc nó nữa bởi nó nói chuẩn quá, nói chuẩn tới mức vi khuẩn cũng phải gật gù. Tôi kêu cho nó chén nước, thằng bả chuột rối rít cảm ơn. Đợi nó nhấp xong một ngụm tôi mới rỉ tai hỏi nhỏ. Lúc này thái độ đã không còn thù ghét như trước nữa.
"Tao rất thông cảm với chú mày nhưng dù sao hàng giả vẫn là hàng giả. Các cơ quan chức năng người ta há nào chịu để yên?"
"Bác ơi! Các ông ấy còn đang bận đi đánh Gôn rồi." Nó trả lời luôn không cần đến một giây suy nghĩ.
"Thôi đi bố trẻ, bố chém cũng một vừa hai phải thôi. Hạng chân đất mắt toét như bố thì tiếp xúc thế đếch nào được với các vị ấy mà biết người ta đi đánh Gôn." Tôi nhìn nó bằng ánh mắt mỉa mai không kém phần thương hại.
"Chết, bác lại không biết. Nhà em trước ngay giữa sân Gôn bây giờ đấy. Ngày nào mà chẳng gặp các vị ấy vác gậy đi rèn luyện thể chất từ sáng đến tối, thời gian đâu..." Nó đột nhiên ngừng lại, dáo dác nhìn quanh chừng nghe sợ hãi rồi mới tiếp tục lí nhí trong cổ họng.
"Các ông ấy là bất khả xâm phạm bác ạ. Em thà đi bán hàng giả nếu chẳng may bị bắt thì chỉ bị phạt hành chính rồi tha về chứ đả động đến lãnh đạo là tù mọt gông chứ chẳng chơi."
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt cảm thông chầm chậm hỏi.
"Anh lại không biết nhà chú ngay giữa dự án. Thế họ lấy đất xây sân Gôn rồi thì cày cấy ra sao?"
"Tứ tán đi bán bả chuột khắp nơi rồi bác ạ. Quê giờ còn bao nhiêu đất nông nghiệp nữa đâu." Nó thở dài đánh thượt chừng nghe não nề lắm, nhìn bộ dạng rầu rầu của nó tôi cố lảng sang chuyện khác.
"Theo như anh nghĩ thì giữa cái tiết Thanh Minh mưa gió thế này chơi bời thể thao thế đếch nào được nhỉ?"
Thằng bả chuột đột nhiên đôi mắt sáng choang, giọng kẻ cả. Ngữ điệu rất có phong thái của một người am hiểu chuyện đời.
"Ăn chơi phải thuận theo thời tiết là lẽ đương nhiên với người như em với bác còn như các ông ấy là những người đặc biệt làm gì cũng phải thể hiện được đẳng cấp cho nó tương xứng. Càng oái oăm trái khoáy càng được trọng nể, kính ngưỡng."
"Cái đó thì anh cũng có nghe qua. Thế còn đạo đức nghề nghiệp để đâu, rồi lương tri, trách nhiệm với cả cộng đồng nữa?" Tôi hỏi một câu rất vu vơ vì đoán với trình độ của một thằng đi bán hàng rong thì làm sao có thể trả lời được một câu mang tầm vóc vĩ mô như thế. Không ngờ nó quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt buồn so, rầu rầu đáp.
"Đạo đức ở trong sách giáo khoa chứ còn ở đâu nữa. Ngay từ bậc tiểu học người ta đã dạy rồi. Sau này khi con người càng trưởng thành ai cũng nghĩ đạo đức có thừa không cần phải học lại nữa. Các ông ấy..."
Nó vừa nói đến đó chợt thấy trên đường tuýt còi inh ỏi. Hai xe cảnh sát cơ động nai nịt gọn gàng, vung gậy ngoáy tít trên đầu chẳng khác nào Đại Thánh náo động Long Cung. Họ tri hô, đuổi bắt một thanh niên chạy xe máy không đội mũ bảo hiểm, nó vội cuống quýt vứt tờ 10 ngàn ở lại rồi phóng vội ra chỗ dựng chiếc xe đạp ghẻ.
"Thôi thôi bác ơi em phải đi đây kẻo để xe dưới lòng đường thế này mất toi mấy trăm bạc chứ chẳng chơi."
Tôi cầm 10 ngàn chạy theo trả nó nhưng nó đã phóng mất hút đành quay lại tiếc xót chén chè cầm lên kề vào miệng. Chén chè nguội ngơ, nguội ngắt từ lâu nhưng tôi vẫn cố gắng nuốt hết, nuốt cho trôi tất cả những gì nãy giờ đang nghèn nghẹn, đầy ứ ở trên cổ họng.
Từ xa xa lại một anh hàng rong ngang qua với tiếng rao văng vẳng phát ra từ chiếc loa rè rè.
"...Trong khi loài mèo đang có nguy cơ tuyệt chủng thì lũ chuột lại được thể hoành hành..."