Cô cũng công nhận là mình tàn nhẫn với anh. Nhưng cô không còn cách nào khác để dập tắt cái hi vọng vẫn nhen nhóm trong anh, để gỡ cái mớ bòng bong đang đè nặng tâm trí cô.
***
Bể bơi ngày nắng.
Anh đến sớm hơn thằng bạn nối khố, vừa bước ra từ phòng thay đồ, đập vào mắt anh là hình ảnh cô tỏa sáng trong nắng. Một bộ bikini màu đen tôn lên làn da trắng bóc với những đường cong lấp lánh dưới ánh nắng , dáng người cô cao ráo, khuôn mặt khả ái, mái tóc búi gọn phía sau, cô đang vận động để chuẩn bị xuống bể. Anh ngơ ra một lúc, nhìn cô đắm đuối. Anh ngồi xuống cạnh chỗ của cô, nhưng đôi mắt vẫn cứ dán lấy khuôn mặt ưa nhìn kiều diễm của người con gái đầy vẻ tự tin chín chắn ấy... Anh không có ý định để cô không biết đến sự tồn tại của mình. Vừa cầm chiếc điện thoại lại gần phía cô gái thì cô đã nhảy xuống bể bơi và bơi ra xa dần. Anh đứng trên bể nhìn theo dáng người cô thoắt ẩn thoắt hiện trên dòng nước.
Anh cười.
Cô sẽ không thoát khỏi anh.
Anh rất tự tin về bản thân mình. Việc luyện tập đều đặn khiến cơ thể anh thuộc vào loại đẹp, khuôn mặt anh cũng có thể liệt vào dạng ưa nhìn, điều đó thu hút không ít ánh mắt của các cô gái xung quanh. Cô thì không, thậm chí cô chẳng đánh mắt nhìn anh một cái. Chờ thằng bạn đến, anh xuống bể, cố bơi gần cô một chút để quan sát cô, anh ấn tượng với một hình xăm nhỏ ở bả vai cô, một cây hoa bồ công anh trong gió. Anh mỉm cười, càng thêm cảm giác thú vị về cô gái bí ẩn.
Cô lên bể nghỉ ngơi, anh để ý mắt những thằng đàn ông khác cũng dán lấy cơ thể cô như hổ đói, anh phải hành động nhanh hơn. Lấy hết can đảm lại gần cô lần nữa, anh ngồi xuống cạnh cô, đưa chiếc iphone 5s của mình ra và nói:
- Thiên thần có thể cho anh xin số điện thoại được không?
Cô đưa ánh mắt sắc bén lên nhìn anh, một anh chàng điển trai với đôi mắt nảy lửa. Cô nhìn xuống chiếc điện thoại, cô không thích những người cố tình khoe mẽ với mình như thế. Cô đứng lên quay người đi và thẳng thừng trả lời:
- Không!
...
Lần đầu tiên anh phải hạ mình xin số một cô gái và cũng là lần đầu tiên anh bị từ chối như thế. Thực ra anh đã đoán ra cô sẽ không cho anh số điện thoại ngay trong cái ánh mắt đầu tiên cô chạm vào tròng mắt anh. Đầy phòng thủ, đầy lạnh lùng. Thằng bạn anh cố nhịn cười nhưng người vẫn rung lên bần bật, nó vỗ nhẹ vào vai anh, chưa kịp buông lời an ủi đã bị anh đẩy ra. Công nhận là anh hơi sốc. Với một người dầy dặn kinh nghiệm tình trường như anh mà lại bị từ chối... Nhưng thú thật là cô càng lạnh lùng, anh càng thích. Đây có lẽ là chứng bệnh ưa bị ngược đã mà mẹ anh thường nói về anh
Cô chìm mình xuống đáy bể bơi ở nơi sâu nhất, áp lực nước khiến cô có cảm giác đặc biệt thích thú...
Anh ngẩn ngơ
Một cây bồ công anh ánh bạc...
...
Anh chắc chắn, mình sẽ có ngày gặp lại cô gái ấy.
Nhưng từ cái ngày gặp cô lần đầu tiên, hôm nào anh cũng đến bể bơi nhưng không thể tìm thấy cái hình bóng quen thuộc. Cô đã không đến đây nữa. Cũng hơn một tháng, hi vọng của anh đang vụt tắt dần, nhưng hình ảnh cô rực rỡ trong nắng cứ quyến luyến lấy anh không rời, không hiểu sao, anh cứ có lòng tin sẽ gặp lại cô.
....
Hôm ấy trên đường bộ đi từ phòng tập về nhà. Anh để ý thấy một cô gái có dáng người rất ổn đi phía trước, tóc cô dài, xoăn nhẹ, xõa ngang lưng, cô đi bộ trên đôi giày cao gót rất vững vàng, đầy vẻ tự tin, chiếc váy bó sát khiến đường cong ẩn hiện. Anh chỉ là quan sát chứ không có tà niệm gì. Hai tên bợm rượu chân nam đá chân chiêu vắt vẻo đi ngang qua anh. Chúng tiến lại gần cô gái, một tên nhanh tay ôm ngang hông cô và bắt đầu lè nhè xổ ra một tràng những câu nói đầy thô tục. Anh định tiến lại bảo vệ lẽ phải, nhưng nhanh hơn anh, cô gái đang bị hắn tóm ngang eo đã vùng được ra. Cô đẩy một tên ngã lăn ra, còn một tên bắt dầu tiến lại, định cho cô một cái bạt tai. Lần này thì anh thực sự tiến lên vài bước đến gần họ nhưng chưa kịp làm gì, đã thấy cô gái rất nhanh tránh được bàn tay của gã còn lại, cô rút giày cao gót, thuận tay phang lia lịa vào đầu tên kia, khiến hắn đau đớn hét lên như lợn giống. Anh chỉ biết tròn mắt đứng nhìn. Gót giày rất mảnh và nhọn, mỗi lần đáp xuống hằn rất sâu, đập vài cái liền có màu bắn ra. May mà cô cũng biết điểm dừng. Tên bị cô đẩy ngã cũng đứng lên, đỡ lấy thằng đang rống lên như lợn kia mà xông vào người cô. Cô rút nốt chiếc giày còn lại, phi thẳng vào đầu tên đang tiến đến mình, kèm thêm một cú đá vào thẳng hạ bộ rồi bán sống bán chết chạy. Cô sợ chúng sẽ đuổi theo thì chẳng còn guốc mà tự vệ nữa.
Cô chạy ngang qua anh, anh đang đứng bất động như cũng vừa kịp nhận ra màn đánh người vừa nãy là của cô cái mà anh từng gặp, người mà anh đang mất công tìm kiếm mấy tháng nay.
Theo phản xa anh xoay người chạy theo cô, để giữ cô lại, lần này mà để cô biến mất nữa chắc chắn chẳng còn cơ hội. Anh đuổi theo cô phía sau, vì cô chạy rất nhanh nên anh cũng gắng mà đuổi theo rất sát.
Cô thấy có người đuổi theo mình, không dám quay đầu lại mà mặc nhiên là mấy thằng nghiện rượu kia đang bám theo mình. Chính vì thế cô chạy càng nhanh, nhưng càng chạy càng mệt. Cô nhanh chóng bị anh bắt lấy và kéo người lại. Vừa kịp quay lại, cô vung tay tát cái "Bốppp..." vào mặt anh. Cái tát rất đanh, thậm chí tiếng tát còn vang vọng vào tất cả các giác quan của cả cô và anh khiến cả 2 đứng hình. Anh đau điếng cả người, tròn xoe mắt nhìn cô chằm chằm, cô cũng nhận ra anh không phải là hai tên kia, vài tích tắt sau thì nhớ ra cô và anh từng gặp nhau ở bể bơi, cô liền há hốc mồm rồi không nhịn được ánh cười trong mắt. Cái tát bất ngờ làm anh ngớ ra một lúc, chầm chậm đưa tay lên má khẽ chạm vào, nhưng nó khiến anh rát đến nỗi chẳng dám sờ vào thêm lần nữa. Anh nhìn cô không giấu được nét cười, cũng vừa muốn trách cô vừa buồn cười thay. Anh giả vờ nhíu mày:
- Tại sao em đánh anh?
Cô quay đi chỗ khác, thấy mình cứ cười cười thế này thì vô duyên quá.
- Anh đuổi theo tôi thì phải nói một câu chứ! Tôi tưởng anh là một trong hai tên kia nên... Mà anh đuổi theo tôi làm gì?
- Em đánh người ta máu me be bét rồi lấy đâu ra sức mà đuổi em nữa?
Cô im lặng không nói gì, quay người định bước đi thì anh hỏi:
- Em cứ đi về chân đất thế này à? Tổn thương chân sẽ không đi được giày cao gót đâu!
Cô quay lại nhìn anh, rồi nhìn xuống đôi chân trần lấm lem bắt đầu xuất hiện vài vết chày xước của mình, thấy cô không nói gì, Anh tiếp lời:
- Chắc nhà em gần đây? Để anh gọi taxi đưa em về.
Cô gật đầu, quay ra nhìn anh. Trên má anh hằn đủ 5 ngón tay của cô lên, vừa sưng đỏ hết cả một bên má, lại khiến cô quay đi không dám cười:
- Xin lỗi anh vì hồi nãy...
Anh lắc đầu và đưa cô về đến nhà. Chiếc xe dừng ở cửa nhà cô, cũng coi như dừng ở cửa nhà anh. Nghe mẹ nói có hàng xóm mới đến, anh không quan tâm lắm, hóa ra xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Thấy cô đóng cổng vào nhà, anh sờ nhẹ lên má khẽ cau mày, anh không có ý định dùng khổ nhục kế, nhưng thế cũng hay.
...
Bước vào nhà, rửa đôi chân lấm lem của mình đi, cô bôi một ít thuốc dưỡng da vào chân, anh nói đúng, nếu không đi được giày cao gót thì thà bảo cô chết đi. Cô mới chuyển đến đây được vài ngày, sau khi hoàn thành thủ tục li hôn đã lằng nhằng với người chồng cũ gần nửa năm nay. Nơi này khá yên tĩnh, rất thích hợp cho cuộc sống bình yên mà cô muốn hướng đến, cho cả công việc cần đến sự tập trung của cô.
Mở tủ giày ra, cả một gia sản của cô là ở đó, tủ giày mà cô sưu tập có thể tính đến hàng trăm triệu rồi, tất cả trong đó đều là giày cao gót. Nhớ lại cách đây một năm, thậm chí cô còn chẳng biết đi giày cao gót thế nào, đứng trên giày cũng đi không vững, ấy thế mà bây giờ, thiếu giày cao gót, là cô không chịu nổi. Đứng trên một chiếc giày cao gót vững chắc, giống như tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ vậy, cô cảm thấy mình tự tin hơn, cảm thấy thế giới xung quanh nhỏ bé trước ánh mắt của cô. Một đôi giày đẹp tôn lên thân thể cùng dáng người uyển chuyển của cô hơn, và chẳng phải người ta vẫn thường nói, một đôi giày tốt sẽ dẫn bạn đến với những điều tốt đẹp hay sao??? Nhớ lại đôi giày hôm nay cũng vẫn thấy tiếc. Đôi Shoes này cô đã đặt mua từ Trung Quốc về, ở Việt Nam không có đôi thứ hai. Nhưng thôi, coi như để kỉ niệm một ngày suýt nữa thì gặp nguy mà bằng bản lĩnh của mình cô đã thoát được một cách anh hùng.
Cầm một ly rượu vang, nhìn bản thiết kế vừa hoàn chỉnh của mình, hiện cô đang là một trong những là thiết kế có triển vọng nhất, một bản thiết kế có thể kiếm vô số tiền, làm cô lại nhớ về khoảng thời gian một năm trước, suýt chút nữa thì chính cái gia đình đấy, người đàn ông đấy đã làm cô không ý thức được về khả năng mà mình có. Nếu không từ bỏ cuộc hôn nhân ấy, có thể cô sẽ không bao giờ có ngày hôm nay... Cho nên cô hận, nhất quyết sẽ không bao giờ dành yêu thương cho một thằng đàn ông nào nữa. Cô là phụ nữ, nhưng cô hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho bản thân mình, tự mang đến cho mình một cuộc sống hạnh phúc.
Uống hết cốc rượu vang, đặt mình vào giấc ngủ, một ngày nữa lại kết thúc.
...
Sáng hôm sau anh mang một chiếc báng ngọt sang bấm chuông nhà cô từ sớm, cô ngái ngủ tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở đi tạm một chiếc dép trong nhà ra mở cửa, mời anh vào. Anh hơi giật mình khi thấy bộ dạng đáng yêu chẳng chút phấn son của cô, vui vẻ cầm bánh vào tặng cho hàng xóm mới. Thế là từ đấy họ trở thành hàng xóm tốt của nhau.
...
Tiếp xúc với cô lâu, anh lại càng thêm thích thú với cô gái này, Linh có trong mình tất cả những thứ anh cần ở một người con gái có thể bên anh lâu dài. Ngoài vẻ bề ngoài vô cùng hoàn hảo, quyến rũ, Cô tự tin, cô sống với chính mình, thích làm gì thì làm, muốn vui thì vui hết mình, buồn sẽ buồn cho đến khi thấy thoải mái hơn thì thôi. Khó chịu thì đập phá, vui vẻ thì cười nói không thôi. Cô biết mình là ai, biết giá trị của bản thân,cô thoải mái với các mối quan hệ nhưng không dễ dãi, cuộc sống của cô nhiều màu sắc với tài năng của bản thân mình. Nhưng cô lại quá mạnh mẽ, cô không cần dựa vào bất cứ ai để đứng vững, cô độc lập và chính vì điều đó lại càng khiến cô quấn hút hơn trong mắt anh và đó cũng là cái khó khăn nhất để anh có thể gần lại bên cô. Lúc nào cô cũng có rào chắn. Và anh biết, vấn đề của cô nằm ở quá khứ đã qua, chẳng qua là cô không muốn nhắc lại, nên anh cũng không tiện hỏi them trong cuộc nói chuyện của hai người.
Nhưng vì ngày càng có thiện cảm với cô, anh đâm ra tò mò về quá khứ đã qua của cô, anh biết tính tò mò là không tốt, nhưng tiếp xúc với cô càng lâu, sự phòng thủ cuả cô càng vụng về, có đôi lúc cô úp mở về những gì đã qua, càng làm anh mong muốn hiểu thêm về cô. Anh bắt đầu liên hệ với vài người bạn của cô, anh tìm hiểu được vài thông tin về quá khứ của cô, cô từng lập gia đình, điều này thực sự khiến anh sốc... Nhưng quá khứ, vẫn chỉ là quá khứ. Anh tin, cô sẽ lại một lần nữa gạt đi tất cả và cho anh cơ hội
...
Vậy là lần đầu tiên anh có ý định tỏ tình với cô là vào ngày sinh nhật của anh. Kỉ niệm anh sang tuổi 28, cô không muốn chỉ tặng anh vài món quà mang giá trị vật chất, cô nói những thứ ấy sẽ chẳng để lại điều gì trong anh cả. Cho nên hôm ấy cô mời anh vào nhà, sau nửa năm quen nhau, đây là lần đầu tiên anh chính thức được mời chứ không phải là tự bấm chuông rồi phi thẳng vào. Anh đến đúng giờ, mang theo một chai rượu vang vì không biết cô định làm gì. Thực ra anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một bữa cơm thân mật thật tươm tất. Ấy thế mà cô để anh mọc rêu ngoài cửa 15 phút mới tay xách nách mang đi từ chợ về. Thấy anh đứng tròn mắt nhìn mình, cô mỉm cười:
- Xin lỗi, xin lỗi để anh chờ. Lâu lắm em không đi chợ. Happy birthday... Đừng đứng đấy nhìn nữa, mở cửa và xách đồ vào giúp em nhanh lên!
Anh bừng tỉnh, mỉm cười giúp cô bê đồ vào nhà. Cô đi thẳng vào bếp, đeo chiếc tạp dề vào và bắt đầu chuẩn bị nấu nướng. Anh cũng sắn tay áo lên,nhưng bị cô ấn xuống "hôm nay là sinh nhật của anh, anh phải ngồi nhìn cho đến khi đói meo, ăn mới ngon". Thế là anh ngồi chiêm ngưỡng cô thoăn thoắt trong bếp, tay cô nấu nướng thuần thục, các món ăn dần tỏa ra mùi thơm khắp căn phòng. Anh ngây ra nhìn cô, anh cứ ngỡ cô không biết nấu ăn vì chẳng bao giờ thấy cô vào bếp cả. Nhưng nhìn cô thành thạo với từng món ăn cầu kì, kể cả tỉa hoa, tỉa rau củ đều rất nhanh khiến anh hơi choáng. Anh không biết cô từng là một người phụ nữ của gia đình.
Mọi thứ đặt tơm tất trên bàn, 2 người ngồi vào bàn ăn, đã 1 giờ chiều, thú thật là bụng cả 2 đã sôi ùng ục. Anh mở chai rượu vang, rót ra cốc cho cô và chạm cốc, vị ngòn ngọt chan chat của rượu khiến vị giác của anh cảm nhận tốt hơn. Cô nhìn anh, mỉm cười dịu dàng, chúc anh một vài lời chúc ý nghĩa và tự tay gắp cho anh một khúc cá. Anh không nói gì, lặng lẽ ăn miếng đầu tiên và...anh bất ngờ vì đồ ăn cô nấu không những đẹp mắt còn rất ngon. Anh mỉm cười:
- Em từng làm đầu bếp à?
- Ừ thì ngày trước em cũng có ý định học nghề đầu bếp nhưng... hụt – cô nửa thật nửa đùa
- Cho em biết một bí mật nhé! Đồ ăn em làm, ngon hơn cả đồ ăn mẹ anh nấu.
Cô cũng chỉ biết cười. Còn anh, thực sự đây có thể coi là món quà ý nghĩa nhất. Anh chưa từng ăn một bữa cơm gia đình với ai khác ngoài ba mẹ. Chưa ai tự tay vào bếp nấu cho anh một bữa như thế, vừa ngọt ngào, vừa ấm áp.
Ý định tỏ tình đã được định sẵn, thậm chí đêm hôm trước anh đã nghĩ nát cả óc nên nói thế nào để cô chấp nhận mình. Sau bữa ăn anh càng thêm cái ước muốn được có cô. Nhưng anh cũng thêm một nỗi lo sợ. Anh thực ra chưa hiểu gì về cô, con người của cô, ví dụ như bữa ăn hôm nay, bên trong cô, còn quá nhiều thứ mới mẻ mà anh không biết. Anh cũng lo, cô sẽ không nhận lời... Khi ánh mắt anh đau đáu nhìn vào thân ảnh đang đánh vật với chỗ bát đũa trong bếp, anh thoáng một ý nghĩ muốn tiến đến ôm lấy cô. Nhưng rồi anh ngập ngừng... Cô quay mặt lại, đối diện với ánh mắt anh, khiến anh hơi bối rối, cô nói, như đang nhìn thấy rõ suy nghĩ của anh:
- Đừng thích em. Thật lòng đấy, đừng thích em,
Anh hơi khựng lại, mỉm cười để che đi sự bối rối:
- Em nghĩ thế à?
- Em chỉ không mong như thế.... Em bị les Long ạ.
Câu nói của cô bình thản như gió mùa thu, khẽ lay động tâm trạng anh giống như một chiếc lá vàng rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
- Em bị les, khi em phát hiện ra thì em đã cố chấm dứt cuộc hôn nhân không có hạnh phúc ấy. em đã yêu một người con gái, là bạn thân của em. Nên anh đừng thích em! Chúng mình hãy cứ coi nhau là bạn, bạn thân nhé!
Anh chết lặng, anh không biết đáp ra sao với câu nói của cô... Anh không bao giờ nghĩ cô là người đồng tính. Anh không kì thị giới tính thứ ba. Nhưng...
...
Lần thứ nhất anh chính thức tỏ tình với cô là khi anh cùng cô đến Rạp chiếu phim, hôm ấy anh đã kì công chuẩn bị cho cố rất nhiều thứ. Nào là bóng bay, rồi hoa hồng, cả những thiên thần bé nhỏ vây quanh cô. Anh không ngại quỳ xuống, tặng cô bó hoa hồng đỏ trên tay và trân thành nhìn cô. Thời gian anh tiếp xúc với cô, anh vẫn cảm thấy cô không phải là người đồng tính, anh nghĩ tình cảm có thể thay đổi được cô, anh nghĩ rằng hiện tại ít nhất cô cùng có tình cảm với mình nhiều hơn một chút. Nhưng sau tất cả những thứ ấy, cô vẫn như trước, lặng lặng quay đi:
- Anh đừng làm khó em, anh biết, em chỉ có thể coi anh là bạn mà!
Rồi tự bắt xe ra về.
...
Nhưng từ ấy đến nay đã hai năm kể từ ngày quen nhau. Họ vẫn là bạn thân. Anh vẫn bên cô như thế, hàng ngày, hàng giờ nghĩ đến cô. Nuôi tình cảm của mình ngày một lớn. Đã có lúc anh muốn dứt ra, đi tìm một người phụ nữ khác, năm nay anh đã 30 tuổi, đủ chín chắn để bỏ đi những hi vọng hão huyền. Nhưng đối với cô, anh lại không thể xóa đi chút quyến luyến khi nhìn thấy hình bóng cô ẩn hiện. Không thể xóa đi cảm giác muốn ở gần bên cô hơn, muốn chăm sóc yêu thương cô khi thấy cô gồng mình với cuộc sống.
Và anh lại quyết định tỏ tình với cô lần nữa.
Hôm ấy cô đang ngồi café với đứa bạn thân, người mà cô đã nói với anh là cô yêu nó, nó mới đi du học về. Hôm ấy anh bước vào quán café nhỏ, nhìn thấy hai người phụ nữ đang cười đùa vui vẻ, anh tiến lại, ôm một bó hoa hồng đỏ trên tay mình, nhìn vào ánh mắt mang chút bàng hoàng của cô, anh nhẹ nhàng nói, trong tiếng xì xầm của mọi người.
- Em cho anh cơ hội nhé?
Cô không chớp mắt nhìn anh chằm chằm. Cô hơi lặng đi. Anh đã tỏ tình với cô nhiều lần, đều bị cô từ chối. Nếu không dứt khoát, mọi thứ vẫn sẽ ở xuất phát điểm. Cô không do dự, không trả lời cũng không từ chối. Theo phản xạ, cô quay ngoắt sang, lựa chiều nhẹ nhàng hôn vào môi người bạn thân của mình. Nụ hôn rất ngọt, rất sâu... Rất nhiều người trứng kiến cảnh tượng ấy, cũng không khỏi "Ồ" lên.
Và đúng như ý muốn của cô. Anh đứng phắt dạy, vứt lại bó hoa trên bàn và bỏ đi không một lời nào nữa. Cô kịp thời nhìn thấy lửa giận bừng lên trong mắt anh. Cô đã cảnh báo anh rồi đấy thôi.
...
Anh mặc kệ tất cả bước đi. Anh không thể tưởng tượng được cô có thể bất chấp hết tất cả mà hôn bạn gái của mình. Anh đã tìm hiểu được đầy đủ về cuộc hôn nhân trước của cô, thậm chí cả lý do ly dị, sự thật thì cô chẳng phải đồng tính nữ. Anh đã thương cô biết mấy khi nhìn hình ảnh chụp lại những vết thương do bị bạo lực gia đình của cô. Anh chua sót nghĩ đến người con gái mình yêu từng trải qua những đắng cay như vậy. Thông cảm với cô của ngày hôm nay hơn. Đã có biết bao suy nghĩ về con người của cô mà anh chưa từng biết. Nghĩ về hình xăm bồ công anh trên vai cô để che đi vết sẹo bị bỏng nặng... Anh nghĩ mình có thể cho cô một chỗ dựa vững chắc, yêu thương của anh ít nhất cũng có lúc làm cho cô cảm thấy an toàn, cảm thấy tin tưởng vào anh, có lẽ anh sai. Nhưng anh chưa thể tưởng tượng nổi để từ chối anh cô lại có thể... Anh giận đến phát điên! Nếu cô đã không muốn gặp lại anh, đã muốn anh tin là cô bị les, anh sẽ tin!
...
Rời đôi môi bạn mình ra, cô và cả bạn thân duy nhất đều hoảng hốt, không ai hẹn ai, chạy thẳng vào phòng vệ sinh súc miệng liên tục. Thực ra khi môi cô chạm môi nó, cô thực sự thấy ghê sợ. Cô không bao giờ nghĩ mình lại có thể làm việc đó. Để rồi đứa bạn duy nhất thân thiết, nó từng chứng kiến thấy bao sự thay đổi của cô từ đầu đến cuối, luôn luôn tán thành với cô cũng phải rùng mình lắc đầu:
- Mày tàn nhẫn quá!
Cô cũng công nhận là mình tàn nhẫn với anh. Nhưng cô không còn cách nào khác để dập tắt cái hi vọng vẫn nhen nhóm trong anh, để gỡ cái mớ bòng bong đang đè nặng tâm trí cô. Cô không phải sắt đá, dù lạnh lùng mất đi nữa, đối với người đàn ông như anh, sau hai năm cô cũng đã không ít lần bị rung động. Cũng đã có lúc thích anh, cũng đã có lúc muốn bỏ qua tất cả để ở bên anh. Nhưng tâm lý cô vẫn đè nặng xuống. Cô không dám. Cô không đủ can đảm để cho anh, hay cho chính mình thêm một cơ hội nữa. Cô vẫn sợ, cô không dám đánh đổi nên việc duy nhất cô còn có thể là chạy trốn. Là để anh rời xa. Cô không thấy bản thân mình xứng đáng với anh, cô từng qua một đời chồng, từng chịu nhiều nỗi đau mà chưa chắc anh đã hiểu được. Có thể anh thích con người của cô lúc này, nhưng cô không thể chắc chắn anh sẽ chấp nhận hiện thực quá khứ cay đắng của cô. Anh sẽ tìm được người con gái khác, xứng đáng hơn cô.
...
Cô nhận được một bưu phẩm cùng một chiếc thiệp nhỏ. Khi cô mở chiếc hộp màu đen ra, bên trong là một đôi giày... bệt. Đôi giày rất đẹp, bằng gen màu trắng, họa tiết nổi. Cô cứ đắm đuối nhìn nó mãi, nhìn mãi và nhớ về khoảng thời gian cô thường xuyên đi loại giày này, nhớ về cái cảm giác thoải mãi, vững chắc của nó, nhớ về một thời cô từng vui vẻ sống với chính bản thân mình trước khi đi lấy chồng. Nhớ về mọi thứ và nước mắt bắt đầu chảy. Cô tổn thương, sau đó cô thay đổi. Cô thay những đôi giày bệt này bằng những đôi giày cao gót, chúng giống như những chiếc gai nhọn, chúng nâng cô lên, vực cô lại, mở ra cho cô một thế giới mới của sự mạnh mẽ. Khi đó cô làm chủ tất cả mọi thứ thuộc về mình. Hóa ra, cô đã quên mất mình cũng là một cô gái. Cũng có lúc yếu mềm trong cuộc sống, cũng có lúc mệt mỏi cần một ai đó. Hóa ra cô cũng đã không để ý bản thân mình tự tạo ra một thói quen cô lập cảm xúc, nhưng lai luôn có Long ở bên trong suốt khoảng thời gian qua, luôn có những ánh mắt ngọt ngào dõi theo cô. Cô không dám thú nhận, khoảng thời gian không có anh ở bên, cô cảm thấy trống trải thế nào.
Cô cầm chiếc giày lên. Và một chiếc thiệp nhỏ rơi xuống: "Anh tặng em, mong 2 tháng nữa sẽ được gặp lại em ở sân bay, em có thể vì anh mà đi đôi giày này được không? Anh biết, đôi giày không thể giúp em mang ra làm vũ khí phòng thân *cười* cũng không mang cho em được cảm giác tự tin với chiều cao của mình, chưa chắc đã có thể làm em cảm thấy dễ chịu khi nghĩ về quá khứ đã qua. Nhưng hãy vì anh và vì cả em nữa mà cho bản thân mình một cơ hội. Em hãy nghĩ xem, đi nó, sẽ khiến em cảm thấy thoải mái hơn, khiến em an toàn khi đứng vững trên mặt đất, khiến em có thể mặc những bộ váy thật thoải mái. Hơn nữa, em sẽ không cần phải tập đi nó, để khiến cho đôi chân của mình sứt sẹo, đau nhức. Hãy tin anh, chiếc giày sẽ đưa em đến nơi hạnh phúc. Anh chờ em"
Cô đặt đôi giày xuống,trong đầu cô đan xen bao suy nghĩ, có lẽ chuyến công tác của anh đã khởi hành. Nhưng ...
Cô đóng chiếc hộp cùng với tấm thiệp lại, thẳng tay vứt vào sọt rác. Cô không cần thay đổi! Cô đang sống rất tốt!
...
Nhưng đến vài ngày sau chiếc hộp vẫn không được cô mang ra khỏi nhà. Lâu lắm cô mới lưỡng lự trước quyết định của bản thân như thế, kể từ khi kí vào đơn ly hôn. Cô có nên cho mình một cơ hội nữa? Cho cả anh một cơ hội?
Đã lâu rồi, cô mới có cảm giác nhớ một người đến thế.
...
Ngày nắng đẹp ở sân bay Nội Bài.
Có một cô gái với dáng người quyến rũ, mặc một bộ váy đen bó sát thân mình, đôi chân cô trắng ngần được tôn lên bởi... một đôi giày cao gót cùng màu bộ váy. Ánh mắt cô nháo nhác tìm ai đó.
Anh vẫn là người thấy cô trước. Cô vẫn nổi bật như thế trong mắt anh sau hai tháng không gặp. Cô không biết được anh nhớ cô đến thế nào đâu. Anh đã mong chờ bao lâu, hồi hộp thế nào để được bắt gặp hình bóng quen thuộc của cô ở nơi này... Nhưng anh cụp mắt xuống khi nhìn xuống chiếc giày cao gót cô đi. Không phải chiếc giày bệt anh tặng. Vậy cô còn đến đây làm gì?
Anh rẽ lối khác, tránh mặt cô, nhưng vali cản bước chân anh, khiến anh không thể đi nhanh hơn được.
Anh thất vọng.
Đáng lẽ cô không nên đến!
...
Cảm giác ấm áp truyền lại từ sau lưng, cô đan tay ôm chặt lấy tấm lưng vững chắc của anh. Vùi đầu vào bờ vai rộng rãi thoải mái mà cô vẫn luôn nhớ đến sau bao ngày không gặp. Anh khựng lại. Lý trí nói anh phải gạt đôi tay cô ra, nhưng con in lại mềm nhũn đi theo giọng nói ngọt ngào của cô rót vào tai. Cô thì thầm:
- Đừng vội bỏ đi như thế. Anh yêu con người thật của em hay yêu một con người khác? Nếu anh yêu bản thân em của hiện tại, vậy hãy học cách yêu cả những đôi giày cao gót này... Vì chúng là một nửa con người em. Em vẫn muốn sống với bản thân mình, em đang sống tốt mà, đúng không anh? Vẫn mạnh mẽ, nhưng vẫn biết yêu thương. EM NHỚ ANH!
Anh quay lưng lại, chậm rãi ôm lấy cô vào lòng. Ở độ cao này, ôm cô rất vừa tay, không quá thấp, không quá cao:
- ANH CŨNG NHỚ EM!