Tôi biết, hơn bao giờ hết, rằng tôi đã có thể quên em. Sẽ mất nhiều thời gian, nhưng chẳng còn gì phải nuối tiếc.
***
"...Café đắng quá Huy ơi, và mưa thì ướt át... những cơn mưa với mình giờ đây thật đáng ghét, vì nó làm mình thấy trống trải và lạc lõng quá Huy ơi... Huy không rep tin nhắn cho mình, không sao cả, mình đã quen rồi! Huy bận mà... Chỉ là... mình đang tự hỏi, liệu cơn mưa bất ngờ ấy có ngăn bước chân Huy, khiến Huy phải dừng lại tìm một chỗ trú! Và trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Huy có nhớ mình chăng???......"
" ...Có lẽ chúng ta không hợp nhau đâu Huy nhỉ! Mình không biết nữa, chỉ là...Huy khác mình nhiều quá thôi...''
"...Huy ơi, nếu mình chia tay, Huy có giữ mình lại không? Huy hãy nói điều gì đó với mình đi, để mình có đủ can đảm tiếp tục theo dấu chân Huy..."
Tôi bật khóc, bao nhiêu trách móc oán hận em bỗng trở thành nỗi nhớ miên man và nỗi đau khôn cùng!... Điều duy nhất mà tôi muốn làm lúc này đây, là gặp em. Để nói với em một lời xin lỗi, và cũng để trả lời câu hỏi cứ mãi dằn vặt tôi và em : "Với Huy, mình là gì?"
Tôi đã đứng trước cửa nhà em trước khi tôi kịp ý thức mình đang làm gì. Tôi biết điều trái tim tôi muốn nói, nhưng có nên chăng, khi bên em đã có Nam... Và liệu tôi có đủ tự tin để ở bên em và không làm em tổn thương hơn nữa?
Tôi đứng đó, dưới ngôi nhà xinh đẹp chẳng còn xa lạ gì, để cho những nỗi niềm và tình cảm dành riêng cho em xếp chồng chất lên nhau... Tôi cứ đứng, và chắc sẽ đứng mãi nếu như cánh cổng xanh không bất chợt mở ra...
Hơi sững người, Nam nhìn tôi:
- Ơ, Huy, ông làm gì ở đây?
Bối rối, vụng về và xấu hổ, tôi tránh ánh mắt em:
- Ừ, tôi...tôi tiện đường qua đây...lâu rồi...ừ...tôi...không ghé thăm bác...
Trước khi Nam hay em kịp hỏi thêm bất cứ điều gì, tôi đã nghe thấy giọng mình vang lên, trầm một cách kì lạ:
- Chắc cũng muộn rồi, có lẽ để hôm khác, tôi về trước đây!
Tôi phóng xe, để gió đập vào mặt, rát và cay. Uớc ao ngu xuẩn sẽ được cảnh sát giao thông tóm, để không phải một mình đi tiếp. Tôi lạc lõng và cô đơn biết bao! Ai đó, xin hãy dừng tôi lại...
Về nhà, tôi tắt điện. Bóng đêm trở nên tàn nhẫn, nhưng tôi không chịu được ánh sáng. Tôi khóc. Tôi biết tôi chưa bao giờ nghiêm túc yêu em.Có lẽ tình yêu của tôi chưa đủ sâu sắc, và so với những cô đơn trống trải của ngần ấy thời gian yêu nhau tôi gây ra cho em, nỗi đau của tôi sẽ chẳng là gì so với em. Nhưng sao, trái tim tôi như muốn nổ tung...
Hết thật rồi, với em, tôi sẽ chỉ còn là quá khứ. Một quá khứ mà em muốn quên và em sẽ quên mà không hề hối tiếc. Em đã luôn đợi chờ tôi, đợi chờ cái câu nói "anh yêu em" tôi vẫn thường bỡn cợt với rất nhiều cô bạn, nhưng chưa từng một lần, tôi nói cho em nghe!...
***
2 tháng...
Đó là khoảng thời gian để tôi trở về là chính tôi. Một thằng Huy sôi nổi, thích đi đây đi đó, hay nói tào lao, bận rộn với những cái project hay những buổi prom tiệc tùng.Một thằng Huy 'thành công' .
Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, tôi biết trái tim tôi vẫn nhói đau khi ai đó nhắc đến tên em. Tôi chưa bao giờ quan tâm liệu khi thất tình, con người ta sẽ mất bao nhiêu thời gian để vượt qua nó; vì tôi luôn tự tin rằng em sẽ yêu tôi mãi mãi, sẽ luôn dõi theo tôi bất kể tôi có đi đâu và làm gì. Tôi đã tin e sẽ luôn tha thứ và chấp nhận tôi dù cho tôi có đặt em ở vị trí thứ 2 trong cái list những điều phải quan tâm... Nhưng lần này, tôi đã sai hoàn toàn... Tôi đã mất em...
Tôi học cách chấp nhận việc cái điện thoại của mình không rung lên liên hồi mỗi chuyến đi tình nguyện vùng cao. Sẽ không còn ai gọi tên tôi tha thiết như cách em gọi tôi. Cũng chẳng còn ai nhắn cho tôi những tin nhắn vu vơ về thời tiết, cây cỏ nhưng gửi đầy yêu thương và mong nhớ như em : "hà nội đang mưa Huy ạ, trên ấy có mưa không? Mình mới học cách làm bánh tôm, Huy về và nếm thử nhé". "Cây hoa sữa trước cổng nhà mình nở hoa rồi đấy. Muốn đi ngắm bờ Hồ và ăn kem quá Huy ơi. Chủ nhật cậu về có muốn đi ngắm phố cổ không?"...
........................................................................................
Hà Nội về đêm... Đẹp!
Hương-cô nhóc phó ban rủ tôi lên Trịnh ca uống café để bàn chuyện về mấy chương trình sắp tới của câu lạc bộ. Nó nhanh nhảu chọn cái góc xinh đẹp gần cửa sổ, cái góc ngày xưa khi yêu tôi em vẫn hay ngồi một mình chờ tôi...
Cái không khí quen thuộc ấy, cái cửa sổ ấy...Tất cả kỉ niệm về em ngập đầy tâm trí tôi...Tôi đã có thể chế ngự cảm xúc của mình nếu như em không xuất hiện...
Em bước vào quán, lặng lẽ sánh bước bên Nam, hạnh phúc và bình yên.
Tôi biết em sẽ làm gì, em sẽ đưa mắt tìm chỗ ngồi yêu thích...
Và tôi đang ở đây, thất bại và đáng thương. Sao thứ tình yêu sâu sắc ngày xưa em dành cho tôi lại biến mất quá nhanh đến thế? Em đã không còn luyến tiếc, mà sao tôi không thể ngừng nhớ và yêu em. Lòng tự trọng lớn lao trong tôi không muốn em thấy tôi yếu đuối, tôi không muốn bị em thương hại, không muốn thừa nhận thất bại với Nam – thằng bạn thân đã vì tôi mà từ bỏ em, và cũng vì tôi, nó đến với em...
Tôi quay lại, kéo Hương sát vào mình. Trước sự ngỡ ngàng của cô nhóc, tôi hôn cô bé.
"Chát" - Hương tát tôi mạnh đến nỗi khi tôi lấy lại bình tĩnh, em đã bỏ chạy ra khỏi quán.
"Tôi là một thằng khốn nạn" – ý nghĩ ấy bám lấy tôi khi tôi cố đuổi theo Hương. Tôi lướt qua em và Nam, không đủ can đảm để nhìn họ...Tôi là một thằng thất tình thảm hại, và cũng là một thằng khốn nạn không hơn không kém!....
Hương không nghe lời giải thích của tôi. Không nhìn tôi, em lấy xe, nước mắt chảy ròng ròng:
- Anh đừng nói gì cả, để cho em yên!
***
Chẳng có gì nhiều để kể sau cái hôm gặp gỡ định mệnh ấy.
Trong mắt bạn bè, tôi vẫn là tôi, một thằng Huy mạnh mẽ, bị tổn thương bởi một tình yêu nhưng không gục ngã. Tôi ổn, vẫn ham vui, bốc đồng và ôm đồm công việc. Tôi không trách em, không trách Nam. Tôi ngạc nhiên thấy tôi đủ tỉnh táo để mỗi lúc nhớ em, tôi tự trách mình, và rồi nhanh chóng tìm ra một công việc nào đó để cuốn tôi đi, bỏ mặc những tình cảm cho em nơi góc khuất nào đó trong tâm hồn.
Còn Hương ư, cô nhóc ấy cũng ổn. Nhóc là chính nhóc ngoại trừ việc nhóc từ bỏ thói quen bỡn cợt cùng tôi hay lân la rủ tôi đi đâu đó, để ngắm phố xá nhưng với cái lí do công việc. Nhóc trở nên nghiêm túc và lặng lẽ hơn mỗi lúc ở gần tôi, nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến buổi tối hôm ấy, về trịnh ca hay yêu cầu tôi một lời xin lỗi và giải thích đàng hoàng...
Với tôi, có lẽ, thế lại tốt hơn!
***
Tôi, thằng Huy giỏi giang, sắp đi du học.
Cái tin ấy không gây sốc cho quá nhiều người. Bảng thành tích hoạt động ấn tượng và vốn tiếng anh kha khá đã cho tôi cái cơ hội mà nhiều người mơ ước – học bổng đi học Master ở Anh.
Tình yêu của tôi dành cho em, thật đáng ngạc nhiên, khi đã mất em rồi, lớn lên từng ngày và dày vò tôi mỗi phút giây. Ai bảo thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương? Ai bảo vết thương khi lành sẹo sẽ không còn nhức nhối? Tôi nhớ, và yêu em nhiều hơn bao giờ hết, nên chuyến đi du học bỗng trở thành sự cứu rỗi linh hồn tôi. "Phải, một chân trời mới, một cuộc sống mới, sẽ là điểm bắt đầu mới cho mình" – tôi tự nhủ với bản thân.
Bận rộn chuẩn bị cho cuộc hành trình của đời người, tôi quên mất cách thời gian trôi qua. Rồi khi mọi thứ đã xong xuôi, những bữa tiệc chia tay lấp đầy schedule của một thằng con trai được xem là khá 'popular'. Trong những con người tôi sắp phải xa, có một cô nhóc khiến lòng tôi chạnh lại.Buổi chia tay của ban, Hương chỉ nhìn tôi, ánh mắt cô nhóc nhìn thẳng như xuyên thấu tâm hồn tôi. Nhóc không nói những lời sướt mướt, không khóc hay bày tỏ chút cảm xúc gì như những đàn em khác trong ban...Nhóc ngồi đấy, lặng im nhìn tôi, và cái cảm giác tội lỗi khiến cho tôi ngột ngạt... Nhóc không quên chuyện hôm ấy, và với nhóc, tôi nợ một lời xin lỗi và một lời giải thích, dẫu cho lỗi lầm có được tha thứ hay không!!!
"Hương ơi, chốc ở lại nhé! Ah, ừ, anh có mấy việc của trưởng ban phải giao lại cho em"
Cái lí do quá đỗi hợp lí khiến nhóc không thể né tránh, và mọi người chấp nhận nó dễ dàng không chút băn khoăn.
Khi chỉ còn lại nhóc và tôi, tôi gọi cho nhóc 1 cốc cacao nóng, món yêu thích của cả nhóc và em. 10 phút trôi qua, nhóc vẫn lặng lẽ uống cacao, còn tôi vẫn không biết nên bắt đầu như thế nào!
"uhm, anh bảo này, anh...xin lỗi... xin lỗi chuyện ở quán...Ah, mà thôi, chẳng nên nhắc lại làm gì...chỉ là... anh xin lỗi... vì tất cả... Anh không bao giờ muốn làm thế...lúc ấy...chắc anh điên rồi...Anh chỉ muốn nói là anh thật lòng xin lỗi em...''
Ngẩng đầu lên, tôi thấy nhóc mắt đỏ ngầu.
"Anh biết không, anh tồi lắm. Và...anh chẳng biết gì cả...anh không hiểu gì cả...xin lỗi để mà làm gì???"
Nói rồi nhóc chạy đi, bỏ lại tôi, nặng nề hơn bao giờ hết....
[nhung-ngoi-sao-co-phep-mau-2]
Tôi về nhà, mở yahoo ở chế độ invi.
Fb đã khiến tôi quên cái thói quen chit chat qua yahoo. Tôi nhớ từ rất lâu rồi, đã có lần em nói với tôi em thích sự riêng tư của yahoo hơn. Và những cái mess em gửi cho tôi, cũng đều qua yahoo. Thế mà, tôi đã không biết, đã không đọc chúng cho tới khi em bước ra khỏi cuộc đời tôi...
Kể từ ngày chia tay, mở máy với tôi cũng đồng nghĩa với mở yahoo ở chế độ invi, tôi chẳng làm gì cả, invi, thế là đủ!
Tôi đã luôn chờ đợi mess của em. Cái ý nghĩ một lúc nào đó, biết đâu, em sẽ nói với tôi rằng em muốn cùng tôi đi dạo bờ Hồ. Và rằng tất cả, việc chia tay, việc em yêu Nam, thật ra chỉ là một bài học em muốn tôi phải chịu, vì đã làm tổn thương em quá nhiều... đã trở thành niềm hi vọng mong manh mà trái tim tôi tự lừa dối mình, bám víu để không sụp đổ hoàn toàn vì đau đớn.
"Huy ơi, lâu lắm rồi không gọi tên Huy. Dạo này Huy thế nào, vẫn ổn, hay cười đùa và tràn đầy năng lượng chứ. Mai lên bờ Hồ nha, tự nhiên mình thèm ăn kem tràng tiền khủng khiếp. Mai mời mình nha, Huy sắp đi du học rùi mà. Ah, đừng nhắn lại, mai mình chắc chắn sẽ đợi Huy, lúc 6h tối nhé. Huy luôn biết cách tìm ra mình nhỉ, nên chẳng nói địa điểm nữa, với lại mình cũng hay đi lung tung cơ:D
Nhất định phải đến đấy, và mình biết Huy sẽ đến mà!!
P/s: mai hi vọng trời mưa nhỉ, dạo này mình thích mưa lắm"
Tôi dụi mắt, cảm xúc trong lòng xáo trộn biết bao.Có thật em vừa gửi tin nhắn cho tôi hay tất cả chỉ là tưởng tượng? Ngày mai ư, biết nói gì đây, rằng tôi vẫn yêu em, hay tôi chúc em hạnh phúc! Vì sao em muốn gặp tôi, vì sao em vẫn dịu dàng và tha thiết đến thế, như cái thuở em vẫn yêu tôi?.......
Những câu hỏi liên hồi không có lời giải đáp... Có lúc, tôi thấy ngày mai sao mà đến chậm chạp thế, cũng có lúc tôi ước thời gian hãy dừng lại ở phút giây này, để tôi không phải đối mặt với thực tại, để tôi sống mãi trong niềm hạnh phúc được em hỏi han, hẹn hò...
***
- Sao Huy luôn tìm thấy mình! Mình biết chắc Huy sẽ đến mà, sẽ tìm ra mình mà...
Em cười rạng rỡ, như thể giữa chúng tôi chưa từng có gì xảy ra. Như thể chuyện chia tay hay em phản bội tôi chỉ là một cơn ác mộng...
Tình cảm của chúng tôi, luôn lửng lơ giữa cái ranh giới của tình bạn và tình yêu. Chúng tôi là thế, hẹn hò, nắm tay nhưng không gọi nhau bằng anh em. Vẫn là mình, là Huy, đôi khi là vợ, là chồng, và chẳng khi nào có bóng dáng 3 từ ' Anh yêu em '.
Hôm nay, vẫn là mình, là Huy, có gì khác đâu??? Em đang nghĩ gì, tôi thực lòng không biết...
Chiều thu hà nội yên bình và hạnh phúc, tôi bên em! Nói tào lao về mấy thú vui Hà thành, lượn lờ phố xá và thưởng thức những món ngon mà khi đi xa tôi biết mình sẽ nhớ cồn cào.
Tôi chìm đắm trong thứ niềm vui và cảm giác không vướng bận mà tôi ngỡ chỉ còn là hoài niệm. Bên em, mọi thứ trong trẻo quá! Thời gian ơi, lúc này đây, xin hãy ngừng trôi!
- Huy ơi, mấy giờ rồi? – Em bất chợt hỏi tôi.
- 9h, vẫn còn sớm chán!
- Mình biết, nhưng mình mới vừa khỏi ốm. Và mình đã hứa với Nam sẽ ngoan ngoãn ở nhà sau 9'30. Huy biết mà, một lời hứa!..
Câu nói của em kéo tôi về với thực tại. Sụp đổ, tất cả ảo ảnh tan biến quá nhanh.
Cổ họng đắng nghẹn, tôi hỏi em:
- Nói cho Huy...không... cho anh biết, em có còn yêu anh không, dù chỉ là một chút?
- Không, mình...em đã từng, rất rất yêu anh. Nhưng giờ, em biết, con tim em chỉ hướng về Nam,... em... xin lỗi.
- Vậy tại sao lại hẹn tôi đến đây, em muốn gì ở tôi???? – Tôi hét lên giận dữ
- Huy ơi, Huy nhìn này...
Em lôi ra một đống những tờ giấy gấp sao nho nhỏ và thêm cả một cái lọ thủy tinh.
- Nghe mình nói, nếu Huy thật lòng yêu mình, Huy hãy làm điều này vì mình nhé! Mình đã mong đợi được nghe Huy nói " Anh yêu em" nhiều lắm lắm, nhưng mình không đủ kiên nhẫn, và mình thực lòng xin lỗi Huy... Bây giờ, để mối tình của chúng ta là một kỉ niệm đẹp. Để Huy trong mình mãi mãi là một chàng trai sôi nổi, đầy nhiệt huyêt và sức sống-Huy mình đã yêu-yêu không chút hối tiếc- em mỉm cười – xin Huy hãy thực hiện ước nguyện cuối cùng này cho mình...
Và rồi, chúng ta sẽ sống tiếp, mạnh mẽ và can trường. Huy sẽ quên mình, nhanh thôi, vì Huy mạnh mẽ, mình biết! Và còn rất nhiều thứ Huy sẽ khám phá ra trên ngã rẽ mới của cuộc đời....
Tâm hồn tôi, tổn thương và đau đớn. Tôi hiểu điều em muốn nói, nhưng liệu cuộc sống có dễ dàng như thế không? Em có hiểu nỗi đau mất em đã gặm nhấm tâm hồn tôi nhiều đến thế nào không, và vết thương đang rỉ máu trong trái tim tôi liệu có thể được chữa lành? Em đã có Nam, còn tôi chỉ có kí ức về em dày vò trong màn đêm tăm tối...
- Huy ơi, Huy sẽ làm nhé, vì mình, hãy một lần chứng minh cho mình biết tình yêu lớn lao của Huy...Huy hãy viết, và gấp sao cho mình......
- Nhưng để làm gì nữa, khi em đã không còn yêu tôi?
Đau đớn ê chề, tôi chấp nhận lời đề nghị kì lạ của em trong trạng thái không thể suy nghĩ được nữa.
Viết, gấp, rồi bỏ vào hộp...
Không biết bao nhiêu lần tôi đã viết và tì đậm nét bút, từng chữ, từng chữ 3 từ "Anh yêu em"
"Không có em, anh cô đơn và trống trải khủng khiếp. Làm thế nào để anh sống tiếp?"
"Anh yêu em nhiều hơn những gì anh tưởng, em có biết không?"
"anh xin lỗi", " anh xin lỗi", " tại sao, tại sao em không gặp và nói với anh tất cả" , " tại sao khi đau khổ, khi bị tổn thương, em chỉ đứng ở xa và đợi chờ"......
Tôi đã viết, viết tất cả những nồi niềm bị kìm nén bấy lâu. Viết trong nước mắt, trải lòng mình bằng những từ ngữ yêu thương tôi chưa kịp nói với em....Khi cảm thấy nước mắt đã cạn khô, đã mệt nhoài, và nỗi lòng đã vơi đi, tôi viết nốt những lời nhắn nhủ cuối cùng cho một tình yêu dang dở, cho mối tình đầu của tôi:
" Chúc em hạnh phúc. Nam sẽ không làm em phải khóc, và đó là lí do duy nhất khiến anh từ bỏ em!"
Thanh thản, bão trong lòng tôi đã trở thành những đợt sóng âm thầm. Tôi biết, hơn bao giờ hết, rằng tôi đã có thể quên em. Sẽ mất nhiều thời gian, nhưng chẳng còn gì phải nuối tiếc. Em mãi là mối tình đầu trong trẻo của tôi, là người con gái tuyệt vời tôi không bao giờ quên! Nhưng người con gái sẽ bên tôi cho đến cuối cuộc đời còn đang đợi chờ tôi ngoài thế giới rộng lớn kia. Và tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm một lần nữa....Tôi thực lòng mong hạnh phúc sẽ đến với em...
***
Máy bay sắp cất cánh, em và Nam tiễn tôi. Tâm hồn tôi dịu dàng, bình yên. Tôi đã có thể cười, rất tươi, với cả 2, một cách chân thành. Và nói cả những câu tếu táo như hồi 3 đứa vẫn chơi đùa cùng nhau:
- Mình là ai, là Huy đỉnh của đỉnh!
Nam thụi vào vai tôi một cái thật mạnh- cái thằng bạn ngốc nghếch của tôi:
- Ông đi mạnh giỏi, và đừng lo gì cả. Tôi cũng đỉnh chả kém gì ông đâu, ông đi tôi sẽ làm vua xứ này, sang bên làm vua xứ người nhé.
- Ah, còn cái này nữa, cô bé Hương gửi cho ông này. Nói chung, về nhiều khoản, ông khờ khạo dữ Huy ạ! Ông phải cảm ơn cô bé ấy nhiều lắm, món nợ tình cảm đấy, biết không?!
...
Ngồi trên máy bay, tôi cẩn thận mở hộp quà xinh xắn của Hương.
Một lọ thủy tinh chứa đầy những vì sao đầy màu sắc, giống hệt cái lọ tôi đã chất chứa bao tâm tư, tình cảm muốn nói cho riêng em. Chỉ khác là, lần này, nó được viết cho tôi, cho một thằng Huy vô tâm nào đấy... Trái tim tôi bỗng ấm áp vô cùng, hình ảnh cô nhóc tinh nghịch với nụ cười tỏa nắng lướt qua đầu tôi...
Mở một ngôi sao, nét chữ xiên xiên, quen thuộc:
"Trưởng ban xấu tính, ngốc nghếch, vô tâm...Em yêu anh...Và em sẽ đợi anh!"