Hài hước mà nói, tôi thích được sống trong những giấc mơ hơn, bởi ở đó tôi thấy mình như được lựa chọn. Lựa chọn được ước, những điều ước như chỉ của riêng tôi.
- Nắng lên rồi kìa anh chàng lười.
Em đẩy cửa phòng bệnh, bước vào, vén rèm cửa sổ và tặng tôi một chút nắng sớm. Em quay sang tôi mỉm cười tinh nghịch:
- Có muốn đi dạo không?
Em vẫn thường trẻ con như thế. Cứ mãi trẻ con trong cái thân xác của cô bé 22 tuổi. Tôi gật đầu nhưng không cười, và em cũng hiểu điều này. Có lẽ, em yêu tôi bởi vì tôi là một anh chàng lạnh lùng và bởi em đã có thừa sự hài hước.
Vậy đấy, chúng tôi là một đôi.
Tôi nhìn chiếc xe lăn đặt ở góc phòng và lờ nó đi. Tôi nghĩ mình có thể tự bước đi nhưng mẹ thì luôn lo lắng cho sức khỏe của tôi, và trước mặt em, tôi cũng không muốn tỏ ra là một thằng đàn ông mềm yếu. Em thường chạy đến để đỡ tôi những lúc tôi bước xuống giường. Nói thật, tôi rất cần những cái nâng như thế. Tôi vẫn luôn tin, khi con người ta thực sự muốn thì không gì là không thể cả. Và tôi cảm thấy việc đi lại không hề khó khăn, bởi vì tôi thực sự muốn thế. Chỉ cần có một niềm tin, tôi sẵn sàng vứt bỏ hết mọi nỗi đau, đơn giản hơn, tôi chọn cách quên chúng.
Tôi bước và em cũng bước cùng nhịp những bước chân chậm, đều trên sân sau bệnh viện. Như bao buổi sáng khác, em đang nghe những âm thanh mà tôi nghe, đang cảm nhận những điều mà tôi cảm nhận. Chúng tôi không nói chuyện nhiều, mà có nói thì em cũng là người bắt đầu trước. Nhiều khi, tôi thấy hài lòng với hiện tại nhưng lại sợ cái hài lòng ấy khiến cuộc sống dễ dãi và đưa tôi rời bỏ tất cả, mãi mãi. Chính vì vậy mà tôi cứ trải qua những ngày đáng trân trọng nhất mà không hề nghĩ đến tương lai, bởi đôi khi điều đó trở nên xa xỉ với tôi và có lẽ cả em nữa. “Cố gắng hết mình cho hiện tại là quá đủ rồi” - tôi vẫn thường nói với mình như vây rồi tự hài lòng và mỉm cười.
chìa khóa, trái tim
“Em yêu anh được không?” - em đã từng hỏi tôi như thế trong những tháng ngày mà bệnh tật đang dần khiến tôi trở nên phiền toái và khó chịu. Khi đó, tôi chỉ gật đầu và mỉm cười. Tôi chưa bao giờ nói yêu em và em không phiền lòng vì điều đó, có lẽ bởi em sợ tôi nói xong và rồi biến mất khỏi cuộc đời em mãi mãi. Còn tôi cũng không muốn mình trở thành kẻ thất hứa. Tôi cũng đã từng muốn được hỏi em: “Anh yêu em được không? Một người như anh cũng không sao chứ?”. Nhưng rồi, những nỗi sợ chỉ cho tôi dừng lại ở đó thôi... dừng lại ở đó thôi... bởi có lẽ, chỉ như vậy là đủ.
Tôi trở lại phòng bệnh và cứ ở đó đợi những lần thăm kế tiếp của em trong ngày. Em thì vẫn đang vất vả với những kì thi của sinh viên năm cuối. Bây giờ, một ngày của tôi thường chỉ như thế, đầy những níu dữ và đợi chờ.
*
- Nhìn thấy những ngôi sao kia không? - Tôi mỉm cười và hỏi em
- Em có mù đâu!
Em vẫn thường đáp lại như thế, những gì em làm cũng giồng như bao người khác thôi, bởi những gì khác biệt thuộc về em thì tôi chỉ có thể cảm nhận và có cố mấy cũng không thể nói thành lời.
- Rồi một ngày anh sẽ trở thành chúng.
Em đưa mắt sang nhìn tôi.
- Sao lại là chúng?
- Ờ! Anh muốn được sáng mãi như thế.
- Rồi đến lúc ánh sáng của nó cũng sẽ tắt thôi - em thắc mắc.
- Nhưng ít ra, sau khi chúng chết đi ta vẫn thấy chúng sáng.
Tôi trả lời em và nhìn lên những ngôi sao sáng trên nền trời đen tự hỏi: “Chúng đã chết được bao lâu?". Đôi khi, tôi vẫn nghĩ sao em không nói với tôi rằng em muốn được trở thành một ngôi sao bên cạnh tôi.
cỏ 4 lá
Là con trai bạn đã bao giờ khóc một mình chưa?
Tôi thì chưa, cho đến đêm hôm nay.
Bạn đã bao giờ mơ một giấc mơ lặp lại chưa?
Đã mấy ngày nay tôi chỉ mơ về cỏ bốn là và những ước nguyện.
Bạn đã bao giờ nói sẽ đợi ai đó chưa?
Tôi đã tự cho rằng mình không có quyền được hứa hẹn, từ rất lâu rồi.
Bạn đã bao giờ có ý định từ bỏ một tình yêu đang đẹp chưa?
Tôi đã từng có ý định đó, nhưng khi muốn buông tay lòng tôi bị kìm lại bởi những câu hỏi: “Sao tình yêu đó lại là em?”
Đừng khóc như con gái thế chứ!
Đừng run lên mãi thế chứ... đồ yếu đuối!
Tôi phải làm gì khi biết mình vẫn hiện hữu trong những suy nghĩ của em? Đã từng có những tháng năm tôi tự xin lỗi và tha thứ cho bản thân. Phải chăng chính vì vậy mà tôi đã trở nên quá dễ dãi khi khiến những lỗi lầm tôi gây ra ngày càng nhiều. Cho đến khi nhìn lại, tôi không còn nhớ hết chúng. Chỉ có duy nhất một điều mà tôi nhớ rất rõ, là em cứ đi theo tôi và gật đầu, cười xòa để tha thứ hết chúng, cũng đôi khi em hơi buồn và nói: “Ừ! không sao". Mà lúc đó tôi cũng không đủ quan tâm để biết rằng em buồn nhiều hay ít.
Có một điều mà có lẽ cả về cả sau này tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân, tôi đã từng có cái suy nghĩ muốn giúp em xóa sạch hình ảnh của tôi trong em.
Rồi những ngày cố để hài lòng mọi thứ cũng qua. Tôi không còn mơ những giấc mơ xanh và đầy ước nguyện nữa, tôi không còn tự đi bằng đôi chân của mình nữa. Tôi không còn nói chuyện với nhiều người ngoài em. Và thi thoảng, tôi vẫn mỉm cười dưới nắng để biết mình đang ngồi cạnh em - cô bé hay cười.
Rồi đến một ngày, ngày mà nắng tắt, tôi ngửi thấy mùi của những cơn mưa mùa hạ trong đêm và cảm nhận nỗi đau của những cơn ho dài. Ngày mà hình ảnh của em cứ nhạt dần trong những lần hôn mê, ngày mà tôi có được cái cảm giác hấp hối của một người biết rằng cuộc đời đang dần chật chội. Tôi nghe thấy những tiếng khóc bên giường bệnh, và tôi biết được rằng trong đó có em.
Giấc mơ ấy xuất hiện trở lại, tôi vẫn ngồi trên ngọn đồi và nói chuyện với những lá cỏ may mắn. Gió thì thầm vào tai tôi: "Bạn muốn sống đến khi nào?". Tôi vội vã đáp lại: “Làm ơn đi! Tôi chưa thể chết".Tôi cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, những hơi thở gấp hơn và tôi mở mắt...
chuông gió
Đêm hôm ấy, trăng vén mây và những ngôi sao xuất hiện trên nền trời đen.
- Cho em trở thành ngôi sao gần anh nhất được không?
Tôi gật đầu và hỏi em điều mà trước nay tôi luôn muốn hỏi:
- Anh yêu em được không? Một người như anh cũng không sao chứ?
Em chỉ mỉm cười, mắt hướng lên bầu trời và tôi nghĩ chúng tôi đang cũng nhìn về một ngôi sao.
Đêm hôm sau, giấc mơ ấy trở lại. Trên trời đầy những lá cỏ may mắn đang bay, lại một lần nữa gió thổi và thì thầm vào tai tôi: "Bạn đã đủ hài lòng chưa?". Tôi chỉ mỉm cười mắt chăm chú nhìn vào những lá cỏ may mắn đang bay. Bất chợt, tôi biến thành tí hon, tôi với tay với lấy thân một lá cỏ đang bay rồi thì thầm với gió: "Đã đến lúc tôi cần phải ra đi"...
cỏ 4 lá
Ngay lúc này đây, tôi nhìn thấy tôi ở trên giường bệnh như trong những giấc mơ, tôi thấy mọi người khóc và trong số đó không có em.
Tôi đi xuyên qua cánh cửa phòng bệnh mà không cần mở nó ra, tự dưng, chỉ là tự dưng thôi tôi nhớ đến Nguyễn Nhật Ánh và Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, và những thắc mắc được giải đáp. Vậy đấy, đầu óc tôi vân luôn thế. Ngay cả khi thể xác và tâm hồm không đồng nhất thì cái suy nghĩ ngớ ngẩn ấy của tôi vẫn thường bị cắt ngang.
Tôi đi tìm em, mà không! Tôi biết em đang ở đâu, chỉ là ngay lúc này đây tôi muốn nhìn thấy em, có thể sẽ là lần cuối tôi được nhìn thấy hình ảnh ấy. Một thằng như tôi sao lại có thể khiến em buồn nhiều như thế, ngay cả khi tôi đã ra đi?
Em vẫn đang ngồi và không giấu những nỗi đau, em khóc, tôi chưa bao giờ thấy em khóc nhiều như thế. Các bạn có bao giờ nghĩ là một linh hồn có thể khóc không? Câu trả lời là không, bởi ngay lúc này đây tôi không thể khóc mặc dù tôi rất muốn. Một linh hồn chỉ có thể đau mà thôi, đau nỗi đau của riêng mình trong khi thật sự muốn ôm trọn nỗi đau của những người khác. Trong đêm, tôi thấy em cầm trên tay một hòn đá mong. Người ta nói, nếu một người cầm trên tay một hòn đá mong tròn và nhẵn thì hẳn tâm hồn người đó thật sự rất bình yên. Và em đang cầm trên tay một hòn đá mong như thế, hòn đá đã từng là của tôi cách đây rất lâu, lâu đến nỗi tôi không còn nhớ nhiều về cách mà tôi đưa nó cho em nữa.
Tôi cố nói mặc dù biết rằng em sẽ không thể nào nghe thấy: "Anh có thể đợi em được không? Đợi một ngôi ngôi sao tỏa sáng gần kề?”.
Đêm nay, trời cũng thật nhiều sao.
Rồi em bất chợt mỉm cười nhìn lên bầu trời.
Và tôi biết, tôi và em cùng nhìn về một vì sao.