Em vẫn ở rất gần bên anh đấy thôi, chẳng qua hiện tại em chỉ dám đứng ở một góc khuất để ngắm nhìn anh, dõi theo những bước anh đi mà không muốn anh phải vướng bận.
Em vẫn yêu anh nhiều như ngày đầu đấy thôi, nhưng hiện tại em lấy danh nghĩa gì để yêu anh, để nuôi những ước mơ cho tương lai ngập tràn màu hồng như ta thường ao ước.
Có những điều muốn được chia sẻ một cách chân thành nhất, có những lúc muốn được thể hiện sự quan tâm một cách thật lòng nhất, nhưng em lại lo sợ sự sẻ chia không cần thiết làm con thuyền hạnh phúc của anh chồng chềnh trước sóng gió, càng sợ sự quan tâm không đúng lúc kia sẽ gây tổn thương cho tất cả những người trong cuộc.
Đành nén tiếng thở dài than thân trách phận: “Giá như … Giá như”, chỉ vậy mà thôi!
Giá như định mệnh cho em gặp anh sớm hơn thì có lẽ giờ đây em đã yêu anh bằng hết cả trái tim mình. Sẽ không một ai có thể chen vào cuộc sống của em, đẩy anh và em mỗi ngày một xa nhau và đánh mất nhau trên con đường đi tìm hạnh phúc mang tên: “Tình yêu”.
Cũng chẳng có ai có thể xuất hiện trong giấc mơ của em hằng đêm để tim em xẻ làm đôi, để lời yêu em hoang mang, dao động.
Cũng chẳng có những đêm nước mắt ướt đầm bên gối, nỗi nhớ cồn cào quặn thắt con tim, và gọi thầm tên nhau trong giấc mơ nơi miền kí ức hoang hoải, mờ xa ...
Chậm một chút, anh không thể có em, không được dành những yêu thương, quan tâm cho tình yêu đích thực mà hơn nửa đời người anh mới tìm thấy!
Đến sau một chút, em không còn tự do để có thể sống cho riêng mình, cho những ước mơ, khát khao thời con gái, sống cho những đam mê vụng dại của tình yêu!
Đừng đỗ lỗi cho định mệnh, vì sự thật lỗi là do chính chúng ta. Em có lỗi khi đã bước qua lằn ranh giới mong manh của tình yêu và đạo lí để tin vào tình yêu, vào sự lựa chọn của trái tim. Và lỗi cũng đến từ nơi anh, khi dắt tay em đi về nơi hẹn ước_ nơi ấy ta sẽ trao cho nhau hương yêu muộn màng và sưởi ấm đời nhau khi lửa tình của cuộc hôn nhân đầu đã giá băng, nguội lạnh.
Vì thế, xin hãy quên em như cách ta kết thúc một bản nhạc buồn; hãy nhẹ xóa tên em như cách ta quay lưng kết thúc một hành trình không lối thoát; hãy buông tay em như cách ta kết thúc một câu chuyện buồn và không còn gì để nói cùng nhau điều gì nữa, anh nhé!
Em vẫn giữ thói quen cầm khư khư điện thoại trong tay và mỏi mong một tin nhắn, mỏi mong một cuộc điện thoại, mỏi mong dòng chữ “Honey” trong danh bạ sáng lên trên màn hình điện thoại, chỉ có điều: hiện tại em chẳng có lý do gì để nhắn cho anh dù chỉ là một tin xã giao, hỏi thăm, động viên lẫn nhau, dù chỉ là mượn cớ để biết anh đang ở đâu, đang làm gì, và ngồi cùng ai ....
Biết đâu cái cách nhắn tin hay hờn, hay giận, hay nũng nịu, hay mè nheo của em ... làm kỉ niệm run rẩy quay về, khắc khoải khôn nguôi.
Biết đâu từng tin nhắn của em gợi cho anh nhớ về những giây phút con tim loạn nhịp lên vì nhau và những cảm xúc trong trẻo, vụng dại sống lại vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Em tiếc! Giá như … sợi dây ông tơ bà nguyệt khéo se duyên cho anh và em trọn vẹn trong kiếp này. Để ngày em hân hoan mở cánh cửa trái tim ra đón nhận những hương yêu từ cuộc sống, thì người em thấy đầu tiên, người đứng đợi em đầu tiên, người trao cho em cái nắm tay tin yêu và nụ hôn nồng ấm đầu tiên, sẽ chính là anh và chỉ mỗi anh thôi.
Lỡ một nhịp cầu, anh không thuộc về em nữa …
Đứt đoạn một giao ước, em tìm hoài chẳng thấy duyên xưa …
Đã có lúc em muốn chạy thật nhanh về bên anh, gục đầu vào vai anh mong tìm một chỗ dựa thật vững chắc; thèm được khóc trước mặt anh để được anh an ủi, vỗ về; thèm được anh âu yếm vuốt nhẹ lên từng sợi tóc của em, hôn nhẹ lên má em, môi em; và rồi tay đan tay, vai kề vai, ta đưa nhau vào miền yêu đầy khao khát ... nhưng em đã bước qua nơi mà anh đứng đợi, nơi bắt đầu một tình yêu và dừng lại ở nơi kết thúc một chuyện tình thật, mà bao ngày tháng qua được thêu dệt lên bằng ngàn lời hứa ảo mộng.
Và sự thật, một khi đã bước qua rồi, khó có thể quay lại nơi bắt đầu ...
Đừng đổ lỗi cho ông tơ bà nguyệt se nhầm duyên, vì anh và em vốn đã không phải là một đôi trời sinh, sinh ra là để có nhau, yêu nhau, bên nhau và thuộc về nhau mãi mãi.
Nếu miễn cưỡng bước chung đôi, không sớm thì muộn, mình cũng đối mặt với nhau trong nghịch cảnh trái ngang.
Vì thế, đau một lần khi chia tay, khóc một lần khi đánh mất nhau, tổn thương một lần khi xa nhau, hụt hẫng một lần khi hiểu rõ về nhau, rồi bình yên thật nhanh, và cảm xúc cũng bão hòa thật nhanh, anh nhé!
Em vẫn giữ hình ảnh của anh sâu trong đáy tim em đấy thôi, dù anh đã có một mái ấm gia đình hạnh phúc, viên mãn và dù cho em có thuộc về ai của phần đời còn lại đi chăng nữa.
Cho đến bây giờ, tim em vẫn nhói đau vì em nợ anh một ân tình không thể trả được; nợ anh một hẹn ước không thực hiện được; nợ anh một tình yêu không vun đắp, dựng xây được trong kiếp này.
Giá như mình đừng đến với nhau trong tình yêu đầy oan khiên và trái ngang của cuộc sống, thì sẽ nhẹ lòng biết mấy, anh nhỉ?
Và giá như mình đừng nuôi dưỡng tình yêu ấy lớn dần thêm mỗi ngày, đừng thắp lên tia hi vọng mãnh liệt hơn mỗi giờ; cũng đừng nhóm lên niềm tin bất diệt hơn mỗi giây phút trôi qua thì ngày hôm nay, em bước đi sẽ không đau, không nhung nhớ và anh cũng chẳng thầm nuối tiếc trong muôn vàn khó xử.
Cũng là một tình yêu, nhưng vì ngộ nhận mà lầm đường, lạc lối đến với nhau.
Cũng là chia tay, nhưng vì yêu sai mà đắm đuối u mê trên nẻo đường yêu, không lối thoát.
Qua một lần yêu, một lần đau, nhiều đêm khóc, nhiều lần tổn thương, anh có biết em sống hiện giờ không trọn vẹn niềm vui và thật khó khăn để chạm tay vào: “Hạnh phúc”?
Những gì anh nhìn thấy, những gì mọi người nhìn thấy … tất cả đều là giả dối.
“Hạnh phúc” là một thứ xa xỉ mà em đi vay mượn khắp thế gian này.
“Hạnh phúc” cũng là điều gì đó quá xa tầm với của em.
Nhưng cũng chỉ vì “hạnh phúc” mà em không vô tâm chạy trốn nó mãi được. Em chọn cách dừng lại … không muốn tiếp tục phiêu liêu trên con đường tình nhiều đau khổ cùng với anh được nữa, vì nếu có bước tiếp thì mãi mãi hai ta cũng giống như hai đường thẳng song song, đi suốt một đời mà chẳng thể gặp được nhau tại một điểm dừng như ước hẹn.
Anh của em! Giá như ngày ấy … anh đừng vương vấn nhìn theo bước em hồn nhiên, lúng liếng đi ngang qua đời anh, thì ngày nay đã chẳng âm thầm dệt mộng, dệt mơ.
Giá như ngày ấy…. anh không khắc khoải nhớ nụ cười em e ấp trao anh buổi đầu hò hẹn, thì ngày nay chúng ta đã có thể ngủ ngon giấc trong đêm.
Giá như ngày ấy … anh nhận ra em chỉ là hương, là hoa bay trong gió, là nắng nhạt nhòa khuất trong màn mưa, là sương khói mông lung, xa mờ ảo ảnh, thì ngày nay biết đâu đã có thể nhẹ lòng không nhớ về em_người phụ nữ của những giấc mơ hoang ... không đầu ... không cuối ...
Giá như ….
Và Giá như ….
Rồi cuối cùng em chỉ có thể nghẹn ngào nói cùng anh: Giá như ...!