***
Những năm tháng trước đây, tôi thường có thói quen đếm những chiếc xe trên dòng đường lướt qua. Đó là lúc tôi đợi Huy.
Huy là người bạn thưở bé của tôi. Nhà chúng tôi cách nhau chỉ một bức vách. Còn nhớ lần đầu gặp mặt, khi ấy tôi mới lên bảy, còn Huy chỉ mới chuyển đến đây vào ngày. Tôi không sao quên được ngày đó. Tôi đầu đội khăn trắng, đứng khóc nức nở trước di ảnh anh hai. Tay tôi run run liên tục đưa về phía trước, miệng thì cứ lẩm bẩm "anh ơi" không ngớt. Lúc đó, Huy đã xuất hiện. Cậu ấy nắm chặt đôi bàn tay tôi đang chới với, cứ luôn miệng bảo tôi đừng khóc, con gái khóc sẽ xấu lắm. Huy đưa tay vỗ vỗ vai tôi rồi bằng cái giọng con nít cứ ra vẻ người lớn, cậu nói:
- Đừng khóc, mình sẽ thay anh ấy làm anh trai của cậu. Anh trai nhất định sẽ bảo vệ cho em.
Tôi không ngờ câu nói ấy lại đi sâu vào trái tim tôi đến thế, cứ khắc ghi mãi không quên. Sau này lớn, tôi mới nhận ra: Hóa ra tôi đã thích Huy từ giây phút ấy rồi.
***
Khối tôi học vào buổi sáng, chính vì thế cứ mỗi sáng, Huy lại đèo tôi đi học. Trên con đường đến trường ấy, chúng tôi sẽ nói với nhau đủ thứ: về bài học, về bạn bè hay một bộ phim mới nào đó. Dù cùng tuổi nhưng chúng tôi lại học khác lớp. Bởi thế tôi rất thích thú mỗi khi nghe Huy thao thao bất tuyệt về lớp cậu ấy.
Huy có sở thích hát những bài hát của justin timberlake. Mặc dù vốn tiếng Anh của cậu ấy dở tệ, thêm vào đó là trình độ thanh nhạc chẳng đến đâu, thế nhưng tôi lại thích nghe Huy hát. Những lúc ấy tôi sẽ thả hồn vào quan cảnh chung quanh, nhìn dòng người, dòng xe cộ vụt qua mắt.
Thế nhưng mọi thứ lại thay đổi. Nếu như trước đây, Huy sẽ xuất hiện trước khi tôi chỉ mới đếm đến ba mươi thì giờ đây, cho dù tôi có đếm đến hàng trăm chiếc xe đi qua, Huy vẫn sẽ không đến. Mối quan hệ của chúng tôi đổ vỡ, à không, chính xác là mối quan hệ của tôi với Huy đổ vỡ, vì trong cuộc sống của chúng tôi, xuất hiện một cô gái tên Linh. Lần đầu trong những cuộc trò chuyện với tôi, Huy quan tâm đến một cô gái khác nhiều như vậy.
- Nhi này, cậu nói xem tại sao cô ấy khóc? Huy bảo tình cờ cậu ấy thấy Linh khóc. Dáng hình Linh yếu đuối, bờ vai khẽ run đứng nép vào một góc tường đó không hiểu sao cứ bám lấy tâm trí Huy, khiến cậu không thể ngừng nghĩ về nó.
Chính lúc ấy, tôi chợt ra: "Chỉ một thoáng chốc thôi, cậu ấy đã chẳng còn nhìn về phía mình nữa."
***
Linh là một cô gái bình thường, bình thường như bao cô gái khác. Cô ấy không đặc biệt, không nổi bật. Điều đó khiến tôi thắc mắc: Tại sao Huy lại thích cô ấy. Cảm giác ghen ghét và đố kị dần dần ngập tràn trong tâm trí tôi. Tôi bắt đầu cáu gắt hơn mỗi khi Huy nhắc về Linh. Thậm chí tôi cũng không ngại trưng bộ mặt khó chịu mỗi khi tình cờ gặp Linh. Nếu chuyến đi chơi với Huy có cô ấy, tôi sẽ giận dỗi từ chối. Còn nếu có đi, tôi sẽ dùng dằng bỏ về giữa chừng. Tôi biết những gì tôi làm hoàn toàn sai. Tôi cũng không biết từ bao giờ tôi trở nên cáu gắt và ích kỉ như vậy. Nhìn vẻ mặt lưỡng lự và bối rối của Linh những lúc gặp tôi, tôi thấy khó xử và có lỗi vô cùng. Thế nhưng tôi không thể điều khiển nỗi cảm xúc của chính mình nữa rồi.
- Đủ rồi. Cậu không thể ngừng kể về Linh được sao?
Đó là lần đầu tiên tôi và Huy cãi nhau to đến thế. Từ ấy, chúng tôi cũng không còn đi học chung nữa. Huy bảo tôi thay đổi rồi. Tôi cũng nghĩ tôi thay đổi thật. Tôi ghen tuông một cách mù quáng, dù tôi chẳng có tư cách để ghen.
- Tại sao lại thành ra như thế? Nước mắt tôi chảy dài. Tôi tựa đầu vào vai Thi_nhỏ bạn thân nhất của tôi mà khóc nức nở.
- Rõ ràng tớ gặp cậu ấy trước , tớ thích Huy trước, giữa chúng tớ đã có rất nhiều kỉ niệm. Thi ơi, nói cho tớ biết vì sao tớ không được, rõ ràng tớ đã đến trước mà.
Dù không muốn phủ nhận nhưng tôi biết Huy đã thích Linh thật rồi và có lẽ ... Linh cũng thế. Dù tình cảm của Huy có vẻ mơ hồ, nhưng sớm muộn cậu ấy cũng sẽ nhận ra thôi. Tại sao tôi vẫn luôn là người dõi theo cậu ấy, âm thầm đợi cậu ấy. Vậy mà Huy cứ chạy mãi về phía trước, bỏ tôi lại ngày một xa. Tại sao chưa bao giờ cậu ấy quay đầu lại.
Thi ôm tôi vào lòng như người mẹ đang dỗ dành đứa con. Nhỏ bảo trong tình yêu không gì là không thể. Thi trách tôi vì sao cứ mãi giấu kín suy nghĩ của chính mình.
- Con trai vô tâm lắm, chẳng bao giờ họ nhận ra người đang đứng đằng sau họ đâu. Chính vì thế, nếu cậu không nói, làm sao họ biết cậu đau như thế nào chứ?
"Nói ra những suy nghĩ của mình sao?"
Đơn phương một người rất khổ, vì mãi mãi cứ phải giấu diếm cảm xúc của chính mình.
***
Trong một tối, lúc đang trên đường về nhà, tôi bất ngờ gặp Linh. Thế nhưng hoàn cảnh lúc đó của tôi lại vô cùng thảm thương. Bị cướp giật mất đồ, tôi ngã sóng soài ra đất. Tóc tai thì bù xù, chân tay lại trầy xước. Linh là người đã đỡ tôi, còn đưa tôi đến tiệm thuốc gần nhất, sát trùng vết thương rồi băng nó lại giùm tôi. Tôi đã rất ngỡ ngàng. Thế mà khi tôi gặp Linh, tôi đã nghĩ cô ấy sẽ cười nhạo tôi. Hóa ra chỉ mình tôi luôn nghĩ xấu về người khác như thế.
- Cậu còn đau không? Linh hỏi. Tôi lắc đầu.
- Có mất thứ gì quan trọng không? Tôi cũng lắc đầu.
Cuộc nói chuyện nhanh chóng chìm vào im lặng. Một lúc sau, Linh mới lên tiếng để phá tan bầu không khí tịch mịch này.
- Tớ xin lỗi.
Tôi định hỏi cô ấy tại sao lại nói câu nói chẳng ăn nhập với hoàn cảnh như thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi chợt hiểu ra. "Thế là cô ấy cũng nhận ra tôi thích Huy rồi."
- Không, đáng lẽ tớ mới là người phải xin lỗi.
- Không. Nếu không có tớ ... Linh chưa nói dứt câu đã bị tôi ngắt lời.
- Tình yêu không phân biệt trước sau mà. Nếu không có cậu cũng sẽ có người khác thôi.
Đáng lẽ tôi phải cảm ơn cô ấy mới phải. Nhờ cô ấy mà tôi nhận ra được nhiều điều.
Tôi quay đầu nhìn Linh:
- Mỗi chúng ta ai cũng muốn được hạnh phúc mà. Hạnh phúc của tớ, tớ sẽ tự mình tranh đấu, vì vậy xin cậu cũng như thế nhé.
Tôi không muốn Linh từ bỏ tình yêu của mình chỉ vì tôi. Dù chúng tôi còn quá trẻ để hiểu nhiều nhưng cảm giác đau đớn khi tình yêu không được đáp lại, chúng tôi đều biết cả. Tôi biết Huy chưa từng thích tôi. Đối với cậu ấy, tôi chỉ là một đứa em gái. Thế nhưng tôi không muốn bỏ cuộc. Tình yêu mà tôi theo đuổi bao nhiêu năm, tôi muốn cố gắng hết mình.
Chúng tôi chia tay nhau tại một ngã ba đường. Đây có lẽ là lần đầu tôi và Linh có thể nói chuyện thoải mái với nhau.
- Chúng ta có thể làm bạn chứ? Tôi nhớ khi nói ra câu này, Linh tỏ vẻ ngập ngừng và có chút lo lắng.
- Chúng ta không phải là bạn từ bao giờ?
Đến cuối cùng, tôi vẫn không ngờ, tôi và Linh có thể trở thành bạn. Dù trong lòng vẫn còn đố kị, nhưng tôi không phủ nhận mình quý cậu ấy. Tôi đưa tay miết miết vào miếng băng cá nhân Linh đeo cho tôi. Dù tôi có đối xử với cô ấy tệ như thế nào, cô ấy vẫn không bỏ mặc tôi.
"Tớ muốn cả ba chúng ta đều hạnh phúc."
***
Bẵng đi một thời gian, tôi và Huy cuối cùng cũng giảng hòa, vẫn là cậu ấy mở lời trước. Lúc đầu, Huy có vẻ dè chừng khi nhắc đến Linh nhưng về sau, cậu lại chứng nào tật nấy. Vậy mà tôi lại nhận ra mình đã không còn cảm giác khó chịu như trước kia nữa. Dần dần, tôi cũng quen với việc có Linh xuất hiện trong cuộc sống.
Không lâu sau, ba chúng tôi cùng tổ chức buổi đi chơi. Tôi và Linh dính nhau như sam khiến Huy phải ngạc nhiên. Chúng tôi đến công viên rất sớm rồi chơi cho đến khi tối muộn: từ trò bắn súng sơn đến tàu lượn siêu tốc,... Tôi nhớ Linh sợ đến tái cả mặt khiến cả bọn được dịp cười bể bụng. Chúng tôi ăn thử rất nhiều món đến no căng. Lúc xem phim, vì tình tiết không gay cấn lắm, tôi đã ngủ gật gần hết buổi. Buổi đi hôm nay, thật sự rất rất vui. Tự nhiên tôi lại thấy có lỗi với Huy và Linh. Giá mà trước đây tôi đừng giận dỗi vô cớ như thế thì có phải tốt biết mấy không. Chia tay Linh là lúc trời đã chập tối, chỉ còn tôi và Huy chung đường về. Thành phố lên đèn náo nhiệt hơn hẳn. Nhìn dòng xe cộ ngang qua, tôi chợt nhớ đến lời Thi nói:
- Nếu tớ là cậu, tớ sẽ nói cho Huy biết cảm xúc của mình. Dù sao có thể nói ra suy nghĩ của mình trước khi quá muộn vẫn tốt hơn phải không?
Tôi quay sang nhìn Huy đang đứng bên cạnh, khẽ hít một hơi thật sâu.
- Nhi!!! Huy gọi to khi thấy tôi đột ngột băng qua đường. - Nhà chúng ta ở hướng này cơ mà.
Tôi luôn mong muốn Huy quay lại nhìn tôi. Giờ thì được rồi. Huy đang đứng bên kia đường, không ngừng vẫy tay về phía tôi. Cậu ấy cuối cùng cũng nhìn về phía tôi, thế nhưng giữa chúng tôi cách nhau một làn đường xe qua lại hay chính khoảng cách thực tại của chúng tôi. Tôi không nhớ lúc ấy mình cố tình hay vô tình lựa lúc chiếc xe tải ngang qua mà nói ra câu: "Tớ thích cậu". Thế nhưng tôi biết Huy sẽ chẳng bao giờ nghe được câu nói ấy. Vẻ mặt cậu ấy bối rối cứ liên tục hỏi to tôi nói gì khiến tôi buồn cười. Trong buổi đi chơi ngày hôm nay, tôi chợt nhận ra Huy cười nhiều hơn khi ở bên cạnh Linh. Bên cô ấy, cậu ấy có thể là chính mình nhất.
"Tớ xin lỗi Thi. Tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu tớ chôn giấu tình cảm này. Tớ muốn âm thầm từ bỏ nó."
Tôi không nghĩ mình cao thượng đến nỗi có thể hi sinh vì người khác, nhưng tôi muốn những người tôi yêu mến được hạnh phúc.
Ngày hôm đó, trời đổ cơn mưa rất to. Mưa như trút nước, từng cơn xối xả. Tôi bấm từng con số quen thuộc. Điện thoại sau một hồi đổ chuông cuối cùng cũng có người bắt máy. Tôi gọi điện cho nhỏ bạn thân của mình:
- Thi à. Ngoài trời đang mưa, nhưng tớ nghe như tiếng mình đang khóc.
Đôi khi, buông tay để yêu lại là điều hạnh phúc.
***
Tôi nhoài người ra khỏi cửa sổ, đưa đôi mắt nhìn xuống sân trường. Dù từ xa, dù chỉ một thoáng lướt qua, tôi vẫn nhận ra cậu ấy_bóng hình mà tôi từ lâu vẫn luôn theo đuổi. Thi vòng tay ôm tôi từ phía sau. Nhỏ vẫn luôn đứng đằng sau tôi, khiến tôi hiểu được rằng tôi không hề cô độc. Thi tựa đầu vào vai tôi mà thủ thỉ:
- Mạnh mẽ lên, Phương Nhi. Thời gian có thể xóa nhòa tất cả, kể cả một con người.
Đối với tôi, đây là mối tình buồn, một mối tình mà tôi theo đuổi trong vô vọng. Thế nhưng:
- Tớ không muốn quên cậu ấy, đặc biệt là những kỉ niệm đẹp. Tớ muốn đặt cậu ấy vào sâu trong góc nhỏ của trái tim. Dù thế nào đi nữa, ở bên cậu ấy, tớ cũng từng hạnh phúc.
Sự thật là, cho dù mối tình này có đau đến đâu, tôi vẫn chưa bao giờ hối hận vì đã yêu cậu ấy.
- Cậu yên tâm. Tớ sẽ không dành thời gian cho những chuyện buồn đâu. Dù sao con người vẫn phải luôn tiến về phía trước mà.
***
Sáng thứ sáu. Tôi toan dắt xe ra cổng thì bị Huy gọi với lại.
- Nhi. Cậu ấy vẫy tay rồi chạy đến đứng cạnh bên tôi.
- Sao mấy ngày nay không chờ tớ đi học chung.
Câu hỏi của Huy khiến tôi bối rồi. Tôi ấp úng mãi mới tìm ra câu trả lời thích hợp:
- Tớ cũng lớn rồi chứ bộ. Đâu có thể lúc nào cũng cứ ngồi sau xe cậu mãi được.
Huy cóc đầu tôi rõ đau:
- Em gái lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên không còn cần anh trai này nữa chứ gì?
Lời Huy nói khiến tôi buồn. Tôi có thể là người quan trọng của Huy, nhưng người quan trọng đó chỉ dừng lại ở mức là một người em gái không hơn không kém.
Sáng hôm nay, Huy vẫn đèo tôi đến trường như trước đây. Tôi ngồi sau xe, lặng ngắm tấm lưng to, rộng dưới chiếc áo trắng thấm đẫm mô hôi của cậu ấy. Khung cảnh trên dường lướt qua khiến tôi nhớ về những ngày trước, ngày mà Linh chưa xuất hiện trong cuộc đời của chúng tôi.
- Kể từ hôm nay, tớ lại đèo cậu đi học như trước nhé! - Huy lên tiếng kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
- Vì sau này có lẽ không được nữa. Cậu ấy tiếp lại, giọng lại có vẻ buồn buồn. - Tôi "hả" lên vì chưa kịp tiêu hóa hết những lời Huy nói.
- Hai tháng nữa, tớ sẽ chuyển đi. Bố tớ sắp chuyển công tác rồi. Bố bảo sẽ tốt hơn nếu tớ theo học ở trường mới.
Câu Huy nói khiến tôi ngạc nhiên vô cùng.
- Thành thật tớ không muốn rời nơi này tí nào. Huy nói tiếp.
- Cô ấy đã biết chuyện chưa? Tôi cũng không hiểu sao mình lại đề cập đến Linh, chỉ biết câu nói đó thốt ra khỏi miệng trước khi tôi kịp suy nghĩ.
- Tớ vẫn chưa nói. Tớ định những ngày cuối cùng trước khi đi sẽ nói với cậu ấy.
Dù tôi nói sẽ quyết tâm từ bỏ, thế nhưng tôi vẫn không muốn cậu ấy rời xa thành phố này một chút nào.
- Nếu tớ nói cậu đừng đi, cậu sẽ không đi chứ.
- Tớ cũng không biết nữa.
Cuộc nói chuyện cứ thế rồi chìm vào im lặng. Tôi biết, nếu là tôi thì vẫn không đủ sức ngăn cản việc cậu ấy rời đi. Hôm nay, tôi cảm nhận đường đến trường dường như dài hơn một chút.
"Đúng là không thể quay về những tháng ngày như trước kia nữa mà."
***
Buổi tối, khi đang loay hoay giải bài tập về nhà, tôi bỗng chú ý đến cuốn lịch để bàn. "Đã hai tuần kể từ ngày đó"
- Sao hôm nay cậu nổi hứng qua nhà tớ vậy? Đã lâu rồi, tôi không vào phòng Huy.
- Cậu đã nói với cô ấy chưa? Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Huy ngập ngừng hồi lâu rồi mới lên tiếng.
- Chưa.
- Tại sao?
- Thật khó để diễn tả cảm xúc của tớ giờ. Tớ muốn cô ấy bảo tớ đừng đi nhưng tớ không tự tin vào tình cảm cô ấy dành cho tớ.
Thật ra mối quan hệ giữa Linh và Huy chỉ lưng chừng, mập mờ. Ban đầu tôi nghĩ cứ để họ như vậy có khi lại tốt. Khi yêu chẳng phải giai đoạn này là giai đoạn đẹp nhất sao. Nhưng giờ tôi lại không nghĩ như vậy nữa.
- Nếu như cô ấy nói cậu đừng đi, cậu có dám đấu tranh với bố mẹ mình để được ở lại nơi đây không? Lời tôi nói khiến Huy do dự.
- Cuộc sống này có những mối quan hệ rất bền chặt, thế nhưng lại có những mối quan hệ rất dễ vỡ. Hạnh phúc này là của cậu, cậu phải biết nắm giữ chứ. Cậu phải tin vào cảm nhận của chính mình chứ.
Huy im lặng hồi lâu. Cậu ấy cần có thời gian để suy nghĩ. Cuối cùng, Huy cũng tìm được câu trả lời thích hợp. Vào một ngày, Huy bỗng đứng trong phòng mình nhìn qua phòng tôi. Cậu đặt tay vào thành cửa sổ rồi hét thật to với tôi:
- Tớ sẽ đấu tranh vì hạnh phúc của tớ. Tớ muốn nắm bắt hạnh phúc của chính mình.
Tôi nhìn cậu ấy cười thật tươi.
- Vậy là được rồi.
Huy đã hỏi tôi tạì sao lại vì cậu ấy và Linh nhiều như thế. Lúc ấy tôi đã trả lời gì nhỉ. Vì cậu ấy và tôi là gia đình. Đứa em gái này muốn được nhìn anh trai và người anh ấy yêu hạnh phúc.
****
- Tại sao cậu lại làm vậy? Tại sao lại từ bỏ? Tôi tìm gặp Linh vào một ngày nắng đẹp chủ nhật. Linh im lặng. Ánh mắt cô ấy buồn cứ nhìn đăm đăm vào cốc nước trong tay.
- Huy đã thu hết can đảm để quyết ở lại đây. Vậy tại sao? Hai người yêu nhau mà.
Tôi hết sức bàng hoàng khi biết Linh chúc Huy có cuộc sống tốt hơn ở nơi mới. Cô ấy không hề níu kéo Huy ở lại.
- Chúng ta còn trẻ mà Nhi. Đánh đổi nhiều như thế vì tình yêu này, liệu có đáng không. Ở nơi mới, Huy sẽ có tương lai xán lạn hơn. Tớ không muốn cậu ấy vì tớ mà bỏ qua cơ hội này.
Câu nói của Linh khiến tôi im lặng hồi lâu.
- Làm sao cậu biết Huy ở lại sẽ không hạnh phúc.
- Tớ sợ sau này nghĩ lại, chúng tớ sẽ hối hận vì quyết định nông nổi này. Cuộc sống này vẫn luôn thay đổi mà.
Tôi hiểu hết những gì Linh nói. Cô sợ Huy vì đánh đổi cho tình yêu mà lỡ mất tương lai sau này. Thế nhưng:
- Tớ không biết lựa chọn đó rốt cuộc đúng hay sai, nhưng mà đến cả hạnh phúc trước mắt ta không thể nắm lấy thì nói gì hạnh phúc trong tương lại.
Quá khứ là những chuyện đã qua, còn tương lai là những điều quá xa vời. Đối với tôi sống cho hiện tại, nổ lực hết mình cho chính tôi hiện giờ là đủ rồi.
- Chẳng lẽ cậu không thích cậu ấy sao?
Câu nói của tôi khiến Linh nhớ lại kỉ niệm giữa cô ấy và Huy. Từng dòng kí ức như cuốn băng tua lại ùa về trong tâm trí Linh.
- Vì sao cậu khóc? Linh phải không, tớ nhất định sẽ khiến cậu cười.
- Cậu hát dở quá Huy à.
- Xem cậu kìa Linh, đi tàu lượn xong mặt cậu tái hết cả lên.
Linh nhớ lại những kỉ niệm cũ. Lần đầu tiên gặp Huy là khi cô khóc sướt mướt, cô nhớ cậu ấy là người đã khiến cô cười, nhớ cả lúc ngồi sau xe của cậu ấy, nghe Huy hát với cái giọng ngang phè phè đau cả tai, nhớ cả khuôn mặt cậu khoái chí khi thấy cô sợ xanh mặt lúc chơi tàu lượn. Những kỉ niệm đó khiến cô thấy hạnh phúc vô cùng.
- Cậu không hề thích Huy sao? Tôi hỏi lại lần nữa. Không như lúc trước, Linh trả lời dứt khoát hơn hẳn.
- Tớ thích, thích cậu ấy rất nhiều.
- Cậu không muốn Huy ở lại sao?
- Đơn nhiên là muốn. Tôi nhắm mắt rồi thở một hơi đầy nhẹ nhõm.
- Như vậy là được rồi. Cậu biết nếu xa cậu ấy, cậu sẽ rất đau mà. Có những việc hãy để trái tim thay cho lí trí quyết định. Cuộc sống này dễ đổi thay lắm.
Tôi bảo Linh hãy nhắm mắt lại để lắng nghe con tim mình nói gì.
Tuổi trẻ của chúng ta chỉ có một lần trong đời thôi.
Tôi vỗ vai cô ấy rồi giục cô ấy chạy đến tìm Huy.
- Hạnh phúc này của các cậu, phải biết nắm bắt, nếu không để khi nó mất đi, có tìm cũng không được.
Linh do dự, trước khi đi, cô ấy đã hỏi tôi:
- Còn cậu thì sao? Không phải cậu cũng thích Huy sao?
Tôi nhìn Linh cười rồi lắc đầu:
- Là gia đình. Chúng tớ là gia đình.
Chẳng phải ngay từ lần đầu gặp mặt, Huy đã bảo sẽ là anh trai tôi đó sao.
- Các cậu phải hạnh phúc nhé.
Linh vụt đi, để lại lời cảm ơn dành cho tôi. Tôi khẽ mỉm cười. Mặc dù không biết bọn họ sẽ đi được đến đâu, nhưng hãy thật trân trọng hạnh phúc này nhé.
***
- Phương Nhi? Cậu không mau qua đường đi. Tiếng Thi gọi đưa tôi ra khỏi những dòng hồi tưởng. Tôi nhìn chiếc xe buýt dài chạy qua, kèm theo đó là tiếng còi inh ỏi và cả từng cơn gió làm bay mớ tóc. Không hiểu sao cảnh tượng trước mắt khiến tôi nhớ lại những hồi ức đã qua.
- Tự nhiên thừ người ra thế?
- Tớ nhớ về tuổi thanh xuân của mình.
Tôi nhớ về hình bóng mình trong những năm tháng ấy: đã từng yêu một người, đau vì một người, ghen tuông đố kị vì một người, rồi cũng từ bỏ vì một người.
Thi nhìn tôi khẽ cười.
- Thanh xuân chỉ để hoài niệm thôi.
"Cũng phải, thanh xuân chỉ để hoài niệm mà thôi, nhưng nó khiến tôi trưởng thành." Tôi thầm nghĩ.
- Bao giờ cậu tính về nhà thế. Mấy năm rồi còn gì?
Jasmine