Gục trên… vai anh ?!?
“Anh, anh ơi…”
Tựa vai anh mười năm phút mỗi ngày, anh nhé…???”
“Chỉ có mười năm phút thôi à ?”
“Em chỉ cần vậy thui mà, được chứ ?”
“Ừ…”
“Luôn nhé anh….!!!”
“Ok!” Em là 1 cô bé kỳ lạ , kỳ lạ từ cái ngày đầu tiên tôi chát với em … em hỏi tôi đủ mọi chuyện trên đời như : nếu trái đất này gặp thảm họa , tôi có dẫn em theo không?. Nếu em chết, tôi có đem hoa đến đám tang em không?…..Tôi trả lời ” có ” như muốn trêu chọc em , vậy mà em vẫn để 1 nụ cười và nói cảm ơn tôi …Suốt 5 năm qua, sau mối tình đầu tan vỡ đây là lần đầu tiên tim tôi khẽ rung trước 1 cô nhóc như vậy. Rồi em xin số điện thoại của tôi , chúng tôi chat và nhắn tin với nhau thường xuyên . Một ngày , em đòi gặp mặt , khi đến nơi tôi đã rất kinh ngạc , em rất xinh trong chiếc váy trắng dài ngang gối , mái tóc đen mượt xõa dài , tôi khựng lại hồi lâu rồi mới gọi tên em :
Hoàng Hôn – vâng , đó chính là tên em! Và từ cái ngày đầu gặp gỡ ấy đến giờ cũng đã 1 năm , chúng tôi xem nhau như những người bạn , tôi luôn che giấu cái tình cảm đặc biệt này , tôi không dám nói vỳ tôi lại sợ tan vỡ … tôi là 1 thằng con trai hèn yếu! ” Anh , anh đang nghĩ gì vậy ?” ” Đâu có “- tôi giật mình trở về hiện tại ” ” Hết 15 phút rồi , em về nha , mai lại tiếp tục nha anh ” – em cười mà tay thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi như không muốn rời. Dường như em cũng yêu tôi , tôi hiểu nhưng tôi lại không dám mở lời … vì tôi sợ.
Và mỗi ngày , chúng tôi lại gặp nhau 15 phút chỉ để em thỏa mãn tựa vào vai tôi … 3 tháng trôi qua…! ” Anh nè! anh có thích được người khác tựa vào vai không ? ” ” Nếu người đó là em ” ” Anh ngốc quá , nếu em chết , em có thể chết trên vai anh không ? ” ” Em nói gì vậy? Ai cho em chết , em điên hả ” ” Không có gì đâu , anh àk , hãy tìm 1 người yêu anh thật sự nha ” ” Tùy em ” – nói xong , tôi đẩy em ra, đứng phắt lên và nạt nộ : Đi về! Hình như đôi mắt em ngấn 1 chút nước mắt thì phải , tôi mặc kệ, hóa ra em chưa từng yêu tôi, vậy mà trước h tôi cứ tưởng .. tôi là 1 thằng điên mà . Chở em về , rồi tôi chạy thẳng về nhà , không thèm nhìn em vào nhà an toàn như những lần trước , tôi nhất quyết sẽ không nhắn tin hay gọi điện cho em trước. 1 ngày 2 ngày 3 ngày…. 1 tuần rồi , không tin nhắn, không điện thoại ,
Tôi đành phải chịu thua” Alo ” ” Sao 1 tuần em không nhắn tin hay gọi điện cho anh vậy ? ” ” Xin lỗi, cậu là ai vậy ? ” ” Tôi là bạn của Hoàng Hôn , chị là .. ? “Tôi là chị của nó , nó đang ở bệnh viện , nó nhập viện được 1 tuần rồi “….Tôi vội vàng cúp mấy , đầu óc trống rỗng… tôi phóng như bay đến bệnh viện , đầu tôi vẫn văng vẳng câu nói của chị cô ấy :” Nó bị bệnh tim đã 2 năm nay rồi , có thể không còn được bao lâu nữa . Cậu là bạn trai nó àk ? Mong cậu đừng bỏ rơi nó lúc này nhé! Cái gì đó lăn dài trên má tôi , câu yêu em tôi còn chưa nói nữa mà , sao em lại có thể bỏ tôi mà đy … phải nhanh lên , tôi phải gặp em , tôi phải nói là tôi rất yêu em.
Dường như biết điều tôi sắp nói em kéo tôi xuống ngồi cạnh và lại tựa vào vai tôi : ” Em sắp chết ” ” Em điên hả! em không được chết, còn gia đình, bạn bè, và còn … ” ” Nếu em chết ,em có thể chết trên vai anh không ? ” ” Em điên quá, anh đã nói là em sẽ không chết mà ” ” Ừa , thôi anh về đi ” Rồi mỗi ngày , tôi vẫn đều đặn vào thăm cô ấy , cô ấy càng ngày càng hồng hào hơn , chỷ thế thôi , là đủ rồi , nhìn cô ấy vui vẻ là tôi hạnh phúc lắm rồi ” Dẫn em đi chơi đi” ” Làm sao dẫn ” ” Trốn viện “Tôi dẫn em đi ngắm cảnh mà trước đây em rất thích – hoàng hôn trên biển .
” Nè! nếu lạnh thì… thì nói đó ” ” Em biết rồi , cho em cảm giác bình yên đi” Tôi đưa vai cho em tựa , ánh hoàng hôn hắt màu lên bãi biển , 1 gam màu buồn hệt như chuyện tình của chúng tôi .” Nếu em chết , em có thể chết trên vai anh không ? “Không trả lời câu hỏi ấy, tôi cúi đầu xuống nhìn gương mặt cô ấy , tôi trao cô ấy 1 nụ hôn và nói : Anh yêu em. Cô ấy bắt đầu khóc, nước mắt cô ấy thấm cả vai tôi: Em không muốn chết. Màu hoàng hôn đỏ rực như máu , hơi thở của người tôi yêu nhất đang yếu dần và tắt lịm… Em đã ra đi như thế … trên vai tôi – 1 người rất yêu em.!
Hết.