Em à, anh xin lỗi vì đã đến trễ, người ta bảo người cuối cùng sẽ là người đi đến hết cuộc đời với mình, anh muốn là người cuối cùng ấy, em có đồng ý làm bạn gái anh không?
***
anh-yeu-em-ngo-cua-anh
Quen em trong một chuyến xe buýt đến trường, ấn tượng đầu tiên của nó về em là rất ...ngố...phải, có đứa con gái đã lớn thế kia rồi mà còn ngố đến mức hát bài con heo con trong khi đang đi xe buýt chứ,một cô bé nhỏ nhắn, mắt đeo kính, tai đeo phone, tựa đầu vào cửa xe hát những bài con nít hay hát, nào là hai con thằn lằn con, con cò bé bé, chú ếch con... Em hát một cách tự nhiên đến mức nó ngồi kế bên mà cũng thấy ngượng, mặc dù mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về em chứ không phải nó, lúc nhận ra mọi người đang chú ý e như một vật thể lạ thì em ngoảnh cái đầu bé xíu lại cười trừ để lộ lúm đồng tiền đầy cuốn hút.
Về nhà nó lại nghĩ đến em, nghĩ đến cái con thằn lằn, con cò em hát, đến cái lúm đồng tiền xinh xắn rồi chốc chốc lại cười , mẹ nó thấy thế tưởng nó ốm nên sờ lên trán liên tục "có làm sao không con, hôm nay ốm à con" . Nó chỉ cười, nhưng trong lòng lại tiêng tiếc vì không biết được tí thông tin gì về em cả...
Tưởng chừng như cơ duyên giữa nó và em nó đã hết thì tình cờ nó lại gặp em trong một dịp đi buýt khác, ăn sáng xong, vừa bước vào cửa xe trông thấy em là nó đã chạy lại ngồi ké rồi, gặp lại em nó quýnh quá nên suýt nữa ngã, em ngoảnh lại trố hai con mắt to tròn ngạc nhiên vì sự hấp tấp của nó, còn nó thì chỉ cười trừ, lạ thật, hình như em có lực hấp dẫn thì phải.
Cả tuyến xe nó chỉ ngồi nghe em hát, thực ra nó định bắt chuyện mấy lần nhưng mà tính nó vốn nhát gái từ bé thành ra nó đành bất lực, nhưng mà được nghe cái giọng mèo con của em hát là nó vui rồi, có đôi lúc nó còn nhẩm nhẩm theo em hát nữa, trời ạ, nó bắt đầu thích nhạc thiếu nhi thì phải.
Xuống xe trời mưa to, may mắn cho nó sáng nay má nó có dắt cho cái ô sau túi, quay sang thì thấy em đang lúi húi lục cặp tìm ô nhưng chắc là không có, cái cặp bé xíu thế cơ mà, cơ hội đến, nó kéo ô và ngỏ ý muốn đưa em vào trường, em cười cảm ơn rối rít, còn nó thì thấy tim đập mạnh hơn từng nhịp.
Nó cao hơn em hơn một cái đầu, cả quãng đường hai đứa chẳng nói gì, mà có nói cũng sao mà át được tiếng mưa dội vào ô, khẽ cúi xuống thấy hai tay em đang cầm cái dây cặp bắt chéo trước ngực, khúm núm và đáng yêu y như một con mèo con sợ mắc mưa vậy, đoạn đường từ cổng trường vào hành lang hôm nay sao mà ngắn quá, nó cố đi thật chậm để được bên em lâu hơn, để mỗi lần cúi xuống lại thấy cặp kính cận nhô ra trên sống mũi nhỏ nhắn xinh xắn của em.
Đến hành lang em lại cảm ơn nó rối rít lần nữa, nó thì cứ như ngượng ấy, tay gãi đầu liên tục, em thấy thế chỉ cười mỉm rồi cúi chào quay bước đi, lúc này nó chợt tỉnh giấc, dường như nó sợ đánh mất điều gì đó nên bột miệng kêu lấy kêu để
"ê, cậu ơi, cho tớ xin..."
Lần đầu tiên nó xin số điện thoại con gái và đã thành công, em đã đi mất hút khỏi dãy hành lang mà nó vẫn đứng như trời trồng ở đó, phải đến lúc thằng bạn thân đến "giải huyệt" thì nó mới tỉnh, cả buổi học hôm đó nó dường như chỉ ngồi nghỉ đến em, chốc chốc lại lôi điện thoại ra xem đi xem lại hàng số hồi sáng em đọc cho, cuối cùng đã có số điện thoại của em nó nghĩ vậy rồi cười thầm quên mất bà cô đã đứng trước mặt nó từ lúc nào....
Về nhà cả ngày nó cầm cái điện thoại bấm số em rồi hủy, bấm rồi hủy, tính gọi cho em nhưng nó chẳng biết phải bắt đầu như thế nào, trước giờ nó đã bắt chuyện với gái lần nào đâu. Thế là cả buổi sáng cứ loanh quanh mãi mà không dám gọi, bấm miết thành ra nó thuộc số phone của em lúc nào không hay.
Nó ngủ một giấc rõ dài trong mơ nó thấy em đang ngồi giữa thảo nguyên xanh hát, xung quanh là một đàn mèo con đáng yêu đang vuốt râu, mẹ nó thấy nó tỉnh chạy lại hỏi "hôm nay bị mèo cắn à con, sao toàn kêu mèo ơi vậy" nó chỉ tủm tỉm cười trừ rồi đi vào nhà tắm , để lại mẹ nó đằng sau chẳng hiểu đông tây gì.
Ăn uống xong nó lao vào bàn học, học được một lúc thì nghe tiếng tít tít, lôi điện thoại ra thì thấy tin nhắn từ số em "cam on chuyen luc sang nha,minh lam ban nhe ^^" mắt nó bỗng trở nên sáng lạng hơn bao giờ, nó lấy tay dụi mắt mấy lần, cả đêm hôm đó cả hai đứa nhắn tin cho nhau mãi đến tận 1h sáng mới đi ngủ.
Dần dần nó với em trở nên gần gũi nhau hơn, sáng nào đi học cũng alo gọi nhau dậy, rồi hẹn nhau ở bến xe buýt, nó thích lắm, nhất là được nghe em hát, với người khác thì có thể đó là một điều kỳ quặc nhưng với nó là một động lực để ngày ngày đến trường, có bữa nó còn lén thu âm về nghe nữa, từ khi quen em cái bệnh ngủ nướng, chậm học của nó cũng được chữa trị, học tập dần được cải thiện, nó đã không còn là đứa đứng cuối lớp nữa vì em bảo nếu không chăm học thì em sẽ không chơi với nó, không hát cho nó nghe nữa, nó cười bảo em ngố, em giận, thế là nó phải đồng ý, lúc nào cũng thế, dù ít hơn nó một tuổi nhưng luôn ra vẻ làm chị với nó, nó thì cứ trêu bà chị ngố cả ngày không chán.
Có những hôm nghỉ học hai đứa lại rủ nhau đi chơi, lúc thì công viên, lúc thì đi leo núi, có hôm còn về nhà nó chơi nữa, mẹ nó quý em lắm chiều nó như con gái ấy. Còn nó, từ một thằng con trai chỉ biết bỏ học cắm đầu vào game cả ngày nhưng từ khi quen em nó đã thay đổi hẳn, trong phố có chỗ nào đẹp, chỗ nào hay nó đều tìm ra bằng được để dẫn em đi chơi. Có hôm hai đứa đèo nhau đi chơi thì trời mưa, cả hai lại không đưa áo mưa, thế là ướt sũng, ngồi trên xe hai đứa vừa đi vừa cười, đi một đoạn nó dừng xe cởi áo khoác cho em mang, nó sợ em bị cảm lạnh lắm, nó sợ nếu vậy sẽ chẳng còn ai chơi với nó nữa, mặc kệ ông trời đang phun từng hạt mưa tung té vào người nó nhưng nó chẳng hề gì, lạ thật, chắc là vì phía sau có một bàn tay đang ôm và truyền hơi ấm cho nó. Bỗng chốc nó nhận ra rằng mình đã yêu em từ lúc nào...
Sinh nhật em nó chuẩn bị trước cả mấy tuần, lượn lờ khắp cả phố để chọn ra món quà đẹp nhất, độc nhất tặng em, nó quyết định sẽ tỏ tình với em trong hôm sinh nhật, nó muốn giành sự bất ngờ lớn cho em, ấy thế mà đen đủi cho nó thay đúng hôm sinh nhật em nó lại bị cảm....
Nó không nói cho em rằng nó bị cảm vì sợ em lo, mất vui trong ngày sinh nhật, nó dấu em, sáng đến chiều nó tắt điện thoại, em sang nhà nó cũng dặn mẹ là nó không có nhà, đứng trên cửa sổ nhìn xuống nó thấy sắc mặt em buồn lắm.
9h đêm, chắc tiệc sinh nhật giờ cũng đã tàn, nó quay sang nhìn con gấu bông to đùng mà nó mua tặng em, ngoài trời từng cơn mưa phùn của mùa đông đang lớt phớt trong ánh đèn phố vàng đỏ...Nó chợt nhớ em quá, nhớ ngày hai đứa cùng nhau đạp xe dưới cơn mưa cười nói vô tư...Dường như nó sợ đánh mất điều gì, nó ôm vội con gấu bông rồi phi xe đến thẳng nhà em.
Mưa dần nặng hạt, nhưng lòng nó càng nặng hơn, nó cuống cuồng đạp xe thật nhanh, nhanh đến mức tiếng gió rít vào tai nó ù ù như nhịp tim nó đang đập vậy ..
Nó xuống xe bấm khóa cửa, một lát sau thì có một người đội ô ra mở cửa, là em, nó vừa thấy vui vừa thấy hồi hộp, tim nó càng đập nhanh hơn từng nhịp .
- Trời anh làm gì ở đây, mưa ướt hết kìa, em vừa nói vừa vội lại gần che mưa cho nó. Hú hồn cứ tưởng em sẽ giận dỗi chuyện nó không đến sinh nhật em chứ, ai dè lại được tiếp đón chu đáo thế này, nó nghĩ thầm.
- À, anh, anh đến chúc mừng sinh nhật em
- Vừa xong rồi, anh chúc sớm quá ha, hihi
- Tại, tại hôm nay anh có tí việc nên không đến sớm được, anh xin lỗi, tặng em này...Nó đưa con gấu to đùng ướt sũng nước mưa cho em.
- Sao nặng thế này, hihi, dù sao cũng cảm ơn anh nha
- Hì, em này, anh có chuyện muốn nói với em, nó ngập ngừng, phải rồi, lần đầu tiên nó tỏ tình với con gái cơ mà
- Sao anh, em quay sang nhìn nó với ánh mắt ngô nghê
- Em...Em làm bạn gái anh nha, nó nhìn thẳng vào mắt em
Em ngượng ngùng quay vội ánh mắt ra chỗ khác, ngập ngừng.
- Đến muộn sinh nhật rồi còn muốn tỏ tình với người ta cơ à
Nó gãi đầu, trước câu hỏi hóc búa của em, nhưng rồi bỗng chốc nó tự tin đến lạ thường.
- Em à, anh xin lỗi vì đã đến trễ, người ta bảo người cuối cùng sẽ là người đi đến hết cuộc đời với mình, anh muốn là người cuối cùng ấy, em có đồng ý làm bạn gái anh không?
Em khẽ lấy tay gạt những giọt nước mắt trên mi, thấy thế nó lo lắm.
- Em khóc đấy à, anh xin lỗi vì không đến sớm hơn được
- Ngốc ạ, anh mà đến sớm hơn thì làm sao có thể bên em đi hết quãng đường còn lại được, em vừa cười vừa nói trong nước mắt, còn nó thì vỡ òa trong niềm hạnh phúc vô bờ
- Em, vậy là em đồng ý làm bạn gái anh?
- Vâng, em đồng ý...
Nó vui sướng ôm chầm lấy em, mưa vẫn rơi nhưng sao nó chẳng thấy lạnh tí nào... cả hai ôm nhau dưới mưa ướt sũng trong niềm hạnh phúc .
Nguồn - tác giả: :
Sưu Tầm
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.