Phố… Phố có nghe gì không khi đông về bên cửa sổ?
Vén mái tóc ngắn đang dài ra từng ngày mà chưa muốn cắt như ngày xưa, em nhón bước chân lên từng bậc cầu thang lạnh buốt, trên sân thượng kia, nơi có thể nhìn thấy rõ nhất mọi thứ, mắt nhạt nhòa… Gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa trước mặt, những cơn gió rít đầu đông như muốn bủa vây lấy thân bé nhỏ, người run lên từng hồi. Lặng buồn.
Xem lại những sms gửi đi và nhận lại, em thoáng giật mình vì đã xa lắm rồi. Biến mất – đó là cách anh lựa chọn. Em vẫn cười hiền như lần đầu gặp anh…
Hồi chiều tình cờ thấy một cuốn truyện của nhỏ bạn, người ta nói về những gì đã mất và những gì trở lại. Em tin lắm! – “Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc”. Ngược xuôi trên đường đời này, người ta luôn kiếm tìm những cái mà mình đã đánh rơi. Người ta sống bằng cảm xúc, niềm tin, lý trí và trách nhiệm.Người ta tin vào định mênh, nhưng với em, định mệnh chỉ làm nhiệm vụ mang anh đến trước mặt em thôi. Ngay lúc này đây cũng rất muốn khóc thật to để anh trở về, xoa dịu những mệt nhoài thiếu vắng, xóa đi những ngày xa vắng, và hình như… anh chưa bao giờ xa…
Tình cảm của con người nhẹ như gió thoảng, càng giữ thật chặt thì càng đẩy ra xa hơn. Chúng ta cũng vậy, chỉ có điều, anh thì gió thoảng mà em không muốn làm mây bay. Có hàng ngàn cách giải quyết khác nhau, cách trốn chạy là cách nhút nhát nhất mà em từng biết. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt em mà quát tháo về những lỗi lầm xưa cũ, những tiếng chuông dài thật dài rồi ngắt. Không biết em đã bấm số anh bao nhiêu lần nữa. Nếu anh xem đó là trừng phạt thì anh thành công rồi, đã giúp một phần cho em đủ dũng khí nhảy vào bờ vực vô vọng. Thoáng gần, thoáng xa…
Giờ em ngồi đây, đầu rỗng tuếch mà đầy ắp những mớ hỗn độn, lòng bình yên mà thấy mệt vô cùng. Chỉ muốn hét thật to vào không trung cho thỏa nỗi nhớ, cho bớt muộn phiền. Để em hiền như mười tám tóc chấm vai. Những lỗi lầm sai trái em chôn cùng quá khứ. Để một ngày kia anh cùng lời tha thứ, quay về bên em…
Em sẽ không send những sms dài ngoằng kể lể cho một người lạ gửi một số điện thoại lạ bảo là của anh. Chỉ đợi một ngày anh sẵn sàng với tất cả, send một sms cho người con gái anh từng thương. Cho những vấn vương chợt òa như nức nở… Và lúc đó em sẽ cười…
Hà Nội đã lên đèn, những ánh màu tím đỏ lấp lánh cả thành phố. Đâu đó, có một người cũng như em, đang chầm chậm hít hà mùi hương của mùa đông đang đến thật gần. Nhớ lại lúc tối đứa em cùng phòng khoe về cái gương nhìn qua y hệt thanh chocolate màu sữa. Em vẫn nhớ, có một người rất thích ăn socola. Lần đầu tiên em biết thế nào là được chở che, thế nào là niềm vui len lỏi trong trái tim nhỏ bé khi đi chọn socola cho một người xa lạ, và cười khúc khích khi anh nói: “Lần đầu tiên anh mới ăn loại socola ngọt như thế này”… kèm theo là nụ cười không thể tươi hơn được nữa, nụ cười làm em mê tít và lấy làm động lực khi mặt em bí xị với những nỗi buồn không tên tuổi hai mươi.
Chợt em thấy cần anh hơn bao giờ hết, cần anh để được nắm tay anh thật chặt và không ngại ngần.
Cần anh nhắc em đi học phải đội mũ kẻo lại phải uống thuốc, thứ mà em ghét nhất trên đời, giờ không anh, ai sẽ nhắc em đây?
Cần anh để được mè nheo, được dỗ dành và nghe quát tháo. Nếu anh biết cảm giác khi cố liên lạc với em không được thì anh cũng nên biết cảm giác của em lúc này.
Hà Nội mùa thu cho một mối quan hệ chớm nở và mùa đông để sưởi ấm nó, vậy mà anh bỏ cuộc giữa chừng chỉ vì những lỗi lầm của hai ta ư? Em không bằng lòng với những gì ở thực tại. Nên anh nhớ rằng anh nên quay lại… Em sẽ ôm và nắm tay thật chặt. Lúc đó không được kêu đau nha.
Những vết đau ta gây ra cho nhau rồi ắt hẳn sẽ lành. Nên anh đừng tự hành hạ mình nữa nhé. Trở về bên em trong một chiều nhè nhẹ. Sẽ muốn đứng nhìn anh thật lâu: “Này, đồ đê tiện và thủ đoạn đệ nhất, anh có thích chết không?”
Gió lùa vào mái tóc ngắn chưa kịp dài, nheo mắt hình hoàng hôn đỏ thẫm đang bủa vây em, hơi lạnh, hơi buồn và một chút…nhớ anh. Một chút thôi cũng đủ làm em quay quắt lắm rồi …
Tưởng anh xa em thật rồi, hóa ra là anh vẫn ở đây, ngay bên ngực trái em đây này…
Hà Nội một chiều đông, gió hát thầm cho một cuộc tình chưa bao giờ tắt…