Năm 21 tuổi, tôi gặp anh sau mối tình đầu thất bại. Mối tình đầu ngọt nhào đó đã kéo dài 3 năm đầu đại học. Tôi lầm tưởng rằng khoảng thời gian đó đã quá đủ để có thể vượt qua những vật cản sau này. Và rồi khi người ta bước đi trong nuối tiếc , tôi đau đớn đến quên ăn quên ngủ. Trong cơn mưa vội vàng, tôi bước đi một mình để tìm lại những kí ức quá xa vời.
Rồi tôi gặp anh. Anh ân cần, nhẫn nại nghe tôi chia sẻ, tâm sự nỗi lòng yếu ớt. Nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt còn nóng hổi lăn dài trên má...
***
Dù sao thì thời gian vẫn trôi, tôi nhanh chóng quên đi chàng trai cùng lứa đó.
Hai năm sau, tôi đắm chìm và trở nên mù quáng trong tình yêu với một người đàn ông hơn tôi 8 tuổi. Nhưng rồi sau đó chúng tôi chia tay vì anh ta phụ bạc, bỏ lại tôi để tìm kiếm một hạnh phúc mới. Một lần nữa tôi lại là kẻ thất bại trong tình trường.
Mệt mỏi và chán chường mọi thứ. Khi mà hết lần này đến lần khác, niềm tin vào tình yêu cứ theo bước chân người yêu ra đi trong mưa gió như vậy. Tôi dần trở nên yếu đuối là tự cô lập mình trong bóng tối. Tôi ngã bệnh liệt giường. Còn anh thì luôn ở bên chăm sóc quan tâm tôi từng khắc một. Không tránh khỏi lòng hiếu kì của tôi anh đành thú nhận rằng anh yêu tôi. Nghe lời thú nhận của anh, tôi nửa mơ màng nửa luyến tiếc cho chính dòng máu đăng chảy trong trái tim của mình. Thật sự thì tất cả sẽ đi về đâu đây. Tôi thấy rùng mình và đôi chút ghê tởm vì thấy mình là 1 kẻ ích kỷ. Từ trước tới giờ, mối quan hệ giữa tôi và anh. tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ còn đi quá xa so với giới hạn của một tình bạn. Vậy là tôi mắc nợ anh nhiều quá. Nợ những lần tựa vào vai anh khóc . Nợ những lần anh khẽ vòng tay qua eo ôm chặt tôi trong cơn thốn thức. Nợ những lời an ủi động viên. Ôi! sao mà nợ anh nhiều đến vậy.
Sau đó không lâu, tôi bất ngờ nhưng cũng chấp nhận lời cầu hôn của anh. Trong cái ngày trọng đại này, tất nhiên hai chúng tôi là những nhân vật chính của bữa tiệc. Nhưng ai là người hạnh phúc nhất, điều đó cả tôi và anh đều không thể nói trước. Bởi vì tôi không thực sự yêu anh!
Bề ngoài, chúng tôi là một cặp vợ chồng hạnh phúc nhưng....
Thực chất bên trong cũng chỉ giống như tôi là kẻ giữa đêm khuya xin ở trọ nhà người.
Anh không đòi hỏi tôi chuyện chăn gối, ngay cả trong đêm tân hôn_đêm dầu tiên của chúng tôi.
Anh chỉ ôm tôi bằng vòng tay rắn chắc và ấm áp của mình. Gửi vào kẽ tai những lời yêu thương vô bờ bến cùng hơi thở dồn dập phả vập gáy cổ.Thật sự chỉ có thế thôi không có chuyện gì khác.Trong vòng tay anh, tôi thấy tâm hồn mình như được buông thả đến yên bình. Như một thế giới mà tôi vẫn tìm kiếm bấy lâu nay. Tôi tự hỏi đây có phải là nơi mà lẽ ra tôi nên đến từ lâu lắm rồi. Thế giới của hai chúng tôi êm ả đến vô cùng. Nhưng êm ấm bao nhiêu thì tôi lại càng thấy nợ anh nhiều gấp bội. Chúng tôi còn phải đương đầu với cuộc sống sau này nữa. Tôi là vợ anh, tôi phải làm tròn bổn phận của một người vợ tốt. Chúng tôi còn phải cùng nhau nuôi lớn những đứa con trong tương lai của mình. Nhưng anh vẫn không đụng chạm đến tôi. Tôi không thể hiểu được cái tình cảm mà anh dành cho mình. Có phải nó không hề có một chút tham vọng.
Rồi đột nhiên , anh có công việc đột xuất. Anh phải bay sang Canada công tác mất 1 năm. Khoảng thời gian đó đã rất dài đối với tôi. Đêm đêm thấy mình trở nên lạnh lẽo vì không có vòng tay anh ấm áp. Rồi không còn thấy anh tấm tắc khen ngon mỗi lần tôi học được một món ăn mới. Rồi còn những lần ốm đau, cảm lạnh thì lại không có anh bên cạnh quan tâm, che chở như ngày ban đầu. Tôi dần thấy hoang mang, lo sợ khi nhận ra tình cảm của chính mình............
Vào một ngày trong năm, anh về nhà trong đêm tối mù mịt mà không báo trước, tôi bất ngờ chen lẫn hạnh phúc tràn trề. Tôi gạt bỏ đi hết những gì của quá khứ, chạy đến thật nhanh đến siết chặt cổ anh trong cơn thổn thức cùng dòng nước mắt trong tủi hổ.
- Em yêu anh mất rồi, đừng.....đừng bỏ em lại.....
Anh cũng nhanh chóng đắm chìm trong hạnh phúc bất ngờ. Tôi đã thật sự yêu anh mất rồi. Anh đặt lên môi tôi nụ hôn đắm đuối dài vô tận mà không có ý định dừng lại.
- Anh muốn có em.
Đó là câu nói cuối cùng của anh trong cơn ngại ngùng. Sau đêm hôm đó chúng tôi đã trở thạnh một gia đình thật
sự.......................
Có lần tôi hỏi anh vì sao lại lấy tôi khi biết tôi không yêu anh.
Anh đã nói như thế trong tình yêu vô tận, trong xúc đọng dạt dào.
"Khi thấy em yêu người khác, anh cũng đau lắm. Nhưng biết sao được, anh không có quyền ngăn cản. Rồi khi mà thấy em cứ đắm chìm trong vết thương khó lành như vậy. Anh quyết định làm một kẻ ích kỷ. Chi bằng cứ giữ em lại bên mình để anh bảo vệ em, còn hơn để người khác cướp em đi rồi lại bỏ em lại. Anh vẫn luôn nghĩ sẽ đợi cho đến khi em sẵn sàng cho mọi thứ. Dù cho sau này em vẫn chưa thể mở lòng với anh thì anh vẫn sẽ luôn bên em. Ngay cả khi anh không còn trên cõi đời này nữa thì anhh vẫn luôn là ngọn đèn đường soi sáng lối em bước về ngôi nhà của chúng ta.
Khi đó tôi đã khóc và bây giờ nghĩ lại. Khóe mắt lại rưng rưng. Anh đi rồi còn đâu nữa. Hạnh phúc của chúng tôi còn chưa trọn vẹn thì tử thần đã đến và cướp anh đi mất. Anh gặp tai nạn trong chuyến đi công tác sau đó không lâu. Anh đã đi mà không một lời từ biệt. Thứ tôi nhận được chỉ còn là cái xác không hồn mà thôi. Tôi không khóc, có phải nước mắt cho hai mối tình kia là quá đủ hay vì quá đau đớn mà nước mắt cũng không thể đọng lại thành giọt. Tôi không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này, mất anh rồi, tôi mất tất cả.
Ngày hôm nay tôi đã chuẩn bị một chiếc hộp cát tông nhỏ để đựng tất cả đồ đạc của anh lại. Trong dòng người đông đúc, tôi xuôi dòng bước đi trong vô thức gọi tên anh . Đi mà không biết trước điểm dừng. Tôi mang trong mình những gì quen thuộc, mang trong mình một miền kí ức về anh. Sẽ đi về đâu đây?
Đi về đâu để được có anh như ngày nào?
Đi về đâu để được nằm trong vòng tay anh ấm áp?
Hay là đi theo dấu chân anh và bước tiếp?
Chợt tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện. Tôi nhận được tin mừng. Tin mừng của tôi và anh. Tôi đã có thai..................................
Niềm vui và nuối tiếc. Sao anh không ở lại một chút nữa để biết được tin này. Trớ trêu quá. Bây giờ anh có đang dõi theo tôi không. Anh có biết không.........................
con của chúng ta....................
Màn đêm dần buông xuống, tôi quay người xoay bước và vụt chạy trong bóng đêm cùng giọt nước mắt rơi cho anh, rơi cho tình yêu của hai ta.
Tôi chạy về con đường quen thuộc, con đường dẫn lối về ngôi nhà của mình.
Tôi cần phải cố gắng tiếp tục sống vì một sinh linh vẫn đang sống trong người mình. Đó là đứa con của hai chúng tôi. Đó cũng là vật bấu duy nhất mà tôi có thể giữ lại ở anh_ người con trai mà tôi yêu suốt cuộc đời.
Hai bên dãy con đường chỉ độc nhất một ánh đèn thắp sáng, khẽ lung lay trong gió đêm hơi lạnh.
Tôi nhìn trìu mến ánh đèn cao vời vợi, rồi lại bước tiếp về ngôi nhà có hình bóng anh quen thuộc, bên chiếc giường còn vương hơi ấm anh mỗi đêm.
*************************************
Nhìn am bước về tổ ấm của chúng ta, anh cất tiếng gọi tên em trong đêm. Nhưng em có nghe thấy được bằng trái tim. Anh không còn là anh nữa, anh bây giờ chỉ là một linh hồn vẫn còn vấn vướng mối tình dở dang của mình mà chưa thể tan biến theo tử thần trong hơi sương lạnh lẽo. Anh muốn được một lần nữa hôn em tha thiết, muốn được nằm trong vòng tay em say đắm, muốn được có em..................
Anh tham lam quá, giờ đây anh không thể đến gần em được nữa. Em và con sẽ thấy lạnh lẽo lắm.Thứ lỗi cho anh, bởi anh chỉ là một bóng ma không thể mang lại cho em hơi ấm như thuở nào.
Anh sẽ không đi đâu cả. Dù cho sau này có ra sao đi nữa thì anh vẫn luôn có mặt trong bữa cơm gia đình, vẫn bên cạnh em mỗi đêm gió lạnh, vẫn luôn xuất hiện trong giấc ngủ của em yên bình.
*********************************
Vẫn luôn là ánh đèn đường soi sáng lối em về.