Có lẽ cậu không biết tớ muốn gặp cậu, đi cùng cậu và trò chuyện với cậu.
***
Lần đầu tiên cùng nhỏ bạn qua Tiền Giang chơi tớ rất mong có thể gặp cậu, dù là vô tình đi ngang qua nhau cũng được. Miễn là tớ có thể cảm nhận được, mình đã từng đi qua nhau. Thế cũng đủ rồi.
Tớ luôn mỉn cười luôn nhìn quanh mọi nẻo đường ở những nơi tớ đi qua, miễn là trong địa phận cậu bảo đó là quê nhà của cậu. Tớ muốn thấy cuộc sống của cậu liệu như thế nào, có khác tớ chăng. Thì ra, nơi này nhộn nhịp và đẹp hơn quê tớ nhiều. Tớ mặc dù thấy rất ghen tị nhưng rất là vui.
Tiền Giang tuy không nhộn nhịp bằng Sài Gòn nhưng nó đủ làm tớ yêu nơi này mất rồi.
Tớ cùng bạn tớ đi rất nhiều nơi, chúng tớ uống cà phê ở Giếng nước rồi vội vàng đến khu Chợ đêm để dạo quanh. Tớ đưa mắt đảo quanh, vẫn không thấy cậu. Nếu không gặp cậu ở Giếng nước, thì chợ đêm là một điều quá viển vông.
Không biết tớ may mắn hay là may mắn bỏ tớ mà đi mà hình như, trong lúc tớ ghé vào khu hàng bán mắt kính thì có nghe 1 giọng hối thúc người bạn mình, có lẽ người đó bị thu hút bởi những cặp kính đáng yêu và mạnh mẽ vô cùng hoặc có thể người đó vô tình gặp người quen mà không nhớ ra, tớ luôn mong người quen đó là tớ và người đang tò mò đó là cậu ấy. Tiếc là tớ không đủ dũng khí để quay mặt lại nhìn cũng như chàng trai đang bị hối, tớ chỉ chờ khi chàng trai kia vừa đi tớ mới quay lại nhìn cái nơi có người vừa đứng lại.
Chào cậu, cậu bạn của tớ.