Hôm trước có thằng trong công ty còn giở trò với em, khi em gạt nó ra nó còn cười đểu với em nó bảo sao em phải làm màu, ai chẳng biết rồi còn gì đâu mà phải giữ....
***
Tôi gào thét trong điên dại, tôi xé nát tươm cuốn sổ vẽ mà tôi đã cất giữ hơn một năm qua, những bức tranh vẽ bằng chì nhăn nhó trong cơn đau mà tôi đang cô kiềm chế. Rồi tôi khóc, tôi khóc như chưa bao giờ thấy mình bế tắc như lúc này, những bức tranh còn dang dở nằm ngổn ngang rồi vô tình bay tứ tung bởi một cơn gió bất chợt. Tôi thấy nhòa đi trong nước mắt là nụ cười của một cô gái mà tôi đã khắc họa cách đây không lâu và tôi gục ngã. Ngày hôm đó, tôi nhắn tin xin nghỉ làm rồi nhốt mình trong căn phòng nhỏ thấp lè tè, ẩm ướt và bừa bộn đến không tưởng.
Tôi lại khóc khi ngoài trời cơn mưa dai dẳng từ đêm hôm qua vẫn chưa còn chấm dứt, tôi mệt nhoài vì những ngày đã qua, nó như một cơn ác mộng không bao giờ có hồi kết. Tôi bước vào môi trường mới khi mọi thứ chưa được sẵn sàng, tôi một kẻ khờ khạo và ngu ngốc luôn bị dèm pha bởi cái xuất thân và những mối quan hệ chằng chịt. Điều đó đã vô tình đẩy tôi trở thành cái gai trong mắt mọi người, có mà không - tưởng như nở hoa nhưng thực ra là bế tắc và tôi lạc lõng giữa vô số người bên cạnh.
Tôi nằm lịm dần cho đến lúc nghe tiếng đập cửa mạnh cũng như tiếng kêu tên tôi của một ai đó, mắt tôi hé mở nhưng cái cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được là cổ họng tôi đau rát kèm theo nhiệt độ cơ thể rất nóng. Tôi chỉ nhớ cái lúc tôi gượng dậy bước ra khỏi giường và đi xuống cả thân hình của tôi chỉ muốn ngã quỵ nếu như không có chị lao vào mà ôm tôi ngay sau cánh cửa được mở. Chị nhìn tôi, rồi nhìn những tấm hình bị tôi xé nát; còn tôi chỉ thấy những giọt nước mưa đang còn vương lại trên khuôn mặt gầy gò của chị. Chị không nói gì chỉ nhẹ nhàng xếp những tấm hình vương vãi trên sàn nhà rồi kẹp lại vào một cuốn vở ngay sau đó, tôi ngồi yên bất động trên giường, tấm chăn mỏng không đủ nhiệt để làm tôi thấy bớt lạnh, tôi định nói gì đó với chị nhưng chợt nhận ra trong cơ thể của tôi không còn một chút sức lực nào để buông lời. Chị lặng lẽ ngồi cạnh tôi, rồi khoác thêm chiêc áo choàng dày của chị lên cơ thể đang run lên vì lạnh, tôi ngả đầu vào vai chị để tìm chút bình yên mà tôi đang cố kiếm tìm. Khi tôi tỉnh dậy lần thứ 2 tôi thấy chị đang cặm cụi với bát cháo nóng bên cạnh bếp, mùi thơm của cháo khiến bụng tôi kêu lên vì đói, tôi tự ăn trong sự im lặng của cả hai cho tới khi chị lên tiếng:
- Mày vẫn bướng bỉnh như thế, sao mày ngốc nghếch vậy hả em???
Tôi ngước nhìn chị tỏ vẻ khó hiểu, hai ánh mắt chạm vào nhau trong giây lát rồi bất chợt lại chìm vào trong im lặng. Tôi ăn xong bát cháo nóng rồi lại choàng chiếc chăn mỏng quanh người tựa mình vào thành giường. Chị xòe tay ra trước mặt tôi, trên tay chị là những viên thuốc xanh đỏ chồng chéo lên nhau, tôi không nói gì chỉ cầm ngay ly nước uống một ngụm to rồi nuốt tất cả trong một lần duy nhất. Và như thế chị đã bên cạnh tôi cho tới khi tôi tỉnh dậy lần thứ ba, lúc này tôi đã thấy mình có chút sức sống, chị vẫn mặc chiếc áo len mỏng ngồi cạnh, mắt đăm chiêu nhìn ra ô cửa kính nhỏ đang chiếu những tia nắng yếu ớt đầu tiên sau cơn mưa dai dẳng.
- Trời ngừng mưa rồi, có nắng rồi đấy...
Tôi thều thào nói trong sự mệt mỏi:
- Chị đang nói với em à?
- Ờ, Tao nói với mày chứ với ai? mày tỉnh rồi mà!
- Làm sao chị biết được, chị không nhìn thấy em mà?
- Mày có chuyện gì vậy em? chị chưa thấy mày như thế này bao giờ? Sống với mày 5 năm rồi chị không nghĩ có những lúc chị lại chứng kiến mày như thế?
Tôi chợt xáo lòng, rồi như có gì đó cảm thấy bị thương hại tôi lại khóc, chị không bảo gì thêm, tôi vội lau nước mắt nói trong sự dâng trào tột độ của kẻ khát được giải bày.
- Em mệt mỏi quá chị ơi! tại sao em lại bị dồn vào cái ngõ cụt này?
- Mày cứ nói đi, mày cứ chửi thề nếu được, chị mày biết mày là kẻ thế nào nên không cần phải vòng vo thêm nữa đâu.
- Em bị nó hành hạ, không một ai hiểu cho em hết.
- Nó làm gì mày? nó lại chửi mày hay xúc phạm gì mày nữa??
- Không biết nó đã nói gì, đã làm gì để bây giờ tất cả mọi người đều xì xào bàn tán mỗi khi em đi ngang qua.
Chị cau mày khi nghe tôi nói đó, cắt ngang lời tôi chị nói kiềm chế để không nói lớn:
- Nó nói gì về mày, mày có biết không?
- Em không chắc, nhưng mọi người nhìn em tỏ vẻ khinh miệt, mấy thằng khác thì cười một cách nham nhỏ khi em bước qua. có lẽ nó nghĩ em là loại con gái dễ dãi.
Giọng nghẹn lại rồi tôi nói tiếp:
- Hôm trước có thằng trong công ty còn giở trò với em, khi em gạt nó ra nó còn cười đểu với em nó bảo sao em phải làm màu, ai chẳng biết rồi còn gì đâu mà phải giữ.... - Nói đến đây tôi lại suýt khóc vì tức giân..
Chị nghe tôi nói thế, không kiềm chế được bàn tay của mình rồi hất mạnh khiến tôi loạng choạng suýt ngã vì không may bị va phải vào người.
- Nó nói thế mà nghe được à?? mày có nói gì hay làm gì mà để nó đặt điều như thế???
Tôi không biết phải nói gì với chị, bởi cái ngày nó tình cờ nhìn thấy tôi và đứa bạn thuộc giới tính thứ ba nhắn tin trên face chém gió, nó nghĩ rằng tôi là một đứa con gái hư hỏng với những câu nói trớt nhã và đen tối. Tôi cũng chết trân khi đi từ tầng lên thấy nó đang chễm chệ ngồi ngay trước máy tính của tôi mà chăm chú đọc cái gì đó, đên lúc nhận ra rằng cái đoạn tin nhắn của tôi với con Lỳ vẫn đang còn hiện thị rõ mồn một trên màn hình vi tính tôi mới hiểu ra rằng có những điều không bao giờ có thể nói ra được. Con Lỳ bạn với tôi hồi cấp 2, tính nó lập dị nên không ai thèm chơi cùng, tôi thì khác tôi dung hòa được với mọi người vì lúc đó tôi hòa đồng lắm không khép mình như bây giờ. Con Lỳ nó biết mình thuộc giới tính khác từ những ngày đó và đến bây giờ dù nó đã vào Nam lập nghiệp nhưng tôi vẫn còn liên lạc với nó qua facebook. Lỳ thích cắt tóc con trai, ăn mặc kiểu con trai và làm tất cả mọi thứ như con trai, sau này lớn lên tôi mới hiểu hơn về cộng đồng LGBT nên tôi luôn ủng hộ nó sống thật với giới tính của mình. Với Lỳ tôi không ngần ngại mà làm anh hùng bàn phím vì chẳng có gì phải giữ cái hình tượng đẹp đẽ khi con người ta vẫn có quyền tự do về ngôn từ. Vậy nên mới dẫn tới sự hiểu nhầm như vậy, tôi không muốn thanh minh vì tôi muốn Lỳ thoải mái với cuộc sống của mình, tôi không muốn mọi người lại đem Lỳ ra mà chế giễu và đàm tiếu.
Tôi nhìn chị ngay sau đó, thấy chị vẫn còn khá bàng hoàng vì những gi tôi nói, sau đó chị bảo tôi:
- Sao mày không nói với chị? Nếu hôm nay không phải chị nhớ mày rồi gọi điện mãi không được chị đã không biết những ngày ngày qua mày đã phải tủi khổ như thế nào?
Tôi lại im lặng nghe chị nói, dù trong lòng đã nhẹ hơn rất nhiều.
- Mày sống với chị bao năm như thế, chị biết mày chỉ là kẻ to mồm chém gió thôi chứ không bao giờ là loại con gái dễ dại gì. Bây giờ tìm được một đứa bằng tuổi mày mà chưa có mảnh tình nào vắt vai cũng thuộc hàng hiếm vậy nên khi nghe mày nói vậy chị chỉ muốn được vả vào cái mặt kẻ đã bôi nhọ dạnh dự của mày. Chắc mày đã phải sốc lắm mới hành động như thế, một kẻ kiềm chế tình cảm tốt như mày không bao giờ dễ dàng để tự rước cái ngu ngốc vào người như thế.
Rồi tôi đã nói rất nhiều cho chị, tôi chỉ thấy chị thở dài, đôi lúc lại vang lên những câu chửi thề quen thuộc. Tôi kể cho chị nghe cuộc sống những ngày qua, cuộc sống bị hành hạ, bị mắng chửi một cách vô lý, cuộc sống của những kẻ ngồi trên mà đày đọa những kẻ mới như tôi và trong đó không thể thiếu cái sự cố khiến tôi đã hành động ngu xuẩn như vậy. Chị ôm tôi vào lòng như những ngày trước đó, chị không nói gì chỉ im lặng để tôi tìm một chút bình yên mà thôi...và tôi cũng chỉ cần như vậy.
Cuối ngày chị cẩn thận dặn dò tôi đủ thứ, nấu thêm thức ăn cho tôi rồi mới yên tâm mà về sau khi thấy tôi đã có dấu hiệu đỡ nóng và mệt. Khi chị ra khỏi cánh cửa phòng, tôi thấy chị ngoảnh đầu nhìn tôi, rồi bảo:
"Mày đừng bao giờ làm tổn thương cái đam mê của mày vì những điều không đáng như thế, còn nữa hãy cố gắng hoàn thành bức tranh đang còn dang dở của mày đi, hãy biến giấc mơ của mày thành hiện thực bằng chính niềm cảm hứng của mày. Rồi sẽ qua hết phải không???"
Tôi nhận ra những gì chị nói bằng bức tranh vẽ những chú chim bồ câu trắng đang còn sơ khai trên nền trắng của một tờ vẽ bị rách đi một ít bên mép phải. Rồi tôi cầm lấy một chiếc bút chì gần đó, vẽ trong vô thức mà quên đi sự mệt mỏi. Tôi vẽ rất nhiều những chú chim nữa, tôi vẽ một ô cửa số hướng ra ngoài bầu trời rộng lớn, những chú chim bồ câu đập cánh vươn khỏi căn phòng nhỏ bay vút ra ngoài khoảng không gian kia và tôi như thấy mình là một phần trong những cá thể nhỏ bé ấy. Đúng, tôi đã đặt tên bức tranh khi hoàn thiện nó bằng những nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy quyết đoán: "Tận cùng của linh hồn" Như chị đã nói với tôi, rồi sẽ qua hết phải không??? Chào đón nỗi đau tôi biết mình phải làm gì rồi... cảm ơn vì tất cả!!!