Đủ nắng, hoa sẽ nở
Đủ gió, mây sẽ bay
Và, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy.
Nhưng yêu thương đối với nó đã bao giờ là đủ? Vì vậy nên cuộc đời nó chưa bao giờ đong đầy hạnh phúc.
***
Nó- một cô gái có ngoại hình không phải quá xinh nhưng cũng chẳng phải là quá tệ, cười nói suốt ngày nhưng đã chai lì với những cảm xúc vì có quá nhiều những vết thương cứa sâu vào trái tim yếu mềm.
Anh- một chàng trai có ngoại hình cũng không có gì là nổi bật nhưng lại có nụ cười duyên đến mê đắm lòng người. Anh sống dường như bất cần nhưng lại cũng khá giàu tình cảm.
Họ quen nhau từ khi còn học chung trường đại học. Nó cũng chẳng còn nhớ rõ là nó và anh quen nhau như thế nào và bắt đầu từ khi nào anh để ý đến nó mãi cho đến khi anh đứng trước mặt nó và nói:
- Em làm người yêu anh nhé!
Rồi nhẹ đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó bối rối vội vã quay mặt đi, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Rồi sau đó nó cũng chưa bao giờ nói đồng ý sẽ ở bên anh vì vốn dĩ trong đầu nó lúc nào cũng tâm niệm rằng, tình yêu đại học, mỗi đứa mỗi nơi rồi sau này cũng sẽ chẳng đi được đến đâu. Và đúng như vậy, chẳng bao lâu sau anh có người yêu mới, nó cũng có tình yêu của riêng nó. Nhưng nó và anh vẫn qua lại với nhau như những người bạn thân thiết. Sau này tốt nghiệp rồi, thỉnh thoảng cũng có chát chit hỏi thăm tình hình của nhau nhưng rồi cũng mất liên lạc bởi vì bây giờ mọi người đã chẳng còn mấy ai dùng yahoo nữa cả.
Thoáng chốc thế mà cũng đã bốn, năm năm trôi qua rồi. Vốn dĩ hai con người ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn liên quan gì đến nhau nữa. Vì một số lí do mà nó quyết định sẽ xuất ngoại để theo đuổi những đam mê và tham vọng của riêng mình mặc cho bố mẹ nó khuyên bảo và mọi người hết lời can ngăn. Nó muốn sống một cuộc sống cho chính bản thân nó, để thỏa mãn cái khao khát tự do luôn cháy bỏng trong con người nó. Nó muốn khám phá những miền đất mới. Nó muốn thử sức mình với những môi trường làm việc khác nhau để giúp nó trưởng thành hơn. Và quan trọng hơn là nó muốn rời xa một thứ đã theo nó cả gần chục năm nay mà nếu như cứ ở nhà thì nó sẽ chẳng bao giờ có cơ hội mà làm điều đó.
Và rồi, cuộc gặp gỡ định mệnh, một sự tình cờ đến không ngờ. Một ngày nghỉ buồn chán nó lang thang trên facebook. Không hiểu thế nào nó lại leo trèo vào tường của cái nich face cũ đã bị khóa từ rất lâu. Nó nhìn thấy trên tường ấy có lời nhắn nhủ của chàng trai mà cứ nghĩ là chắc sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại nữa. Nó mỉm cười trèo tường vào nhà người ấy xem tình hình dạo này anh thế nào. Một phút ngỡ ngàng khi nó nhìn thấy dòng chữ giới thiệu về nơi ở và làm việc hiện tại của anh. Nó giật mình hơn nữa khi xem những bức hình mà anh đăng trên trang cá nhân.
Một suy nghĩ sượt qua trong đầu nó. Có phải là duyên số chăng hay đây cũng chỉ là một sự trùng hợp? Sự trùng hợp mà ông trời sắp đặt này có lẽ sẽ khiến cho cuộc sống của nó bị đảo lộn và trái tim nó lại thêm một lần loạn nhịp.
Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ, nó quyết định click chuột vào hỏi thăm anh. Quả thực là có nằm mơ nó cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng, ở cái nơi xa lạ này nó và anh lại có thể gặp nhau, lại còn ở cùng một thành phố và chỉ cách nhau có hai mươi phút ngồi tàu. Anh bảo:
- Mình phải duyên nhau rồi!
Nó cười và bảo:
- Uhm, anh và em cũng có duyên thật đấy.
............................
............................
............................
Và rồi nụ cười cứ thường trực trên môi nó kể từ lúc ấy. Kể từ ngày nó đặt chân đến miền đất xa lạ này, mấy hôm nay lúc nào nó cũng cười một cách thật thoải mái.
- Anh quyết tán bằng được em để mình yêu lại từ đầu!
Đây là câu mà suốt ngày anh nói với nó kể tử khi gặp lại.
Nó bảo:
- Em có người yêu rồi mà. Với lại em cũng chẳng còn hứng thú với yêu đương nữa rồi.
Nó thoáng cảm thấy có phần chua xót cho chính cái tình yêu kéo dài đằng đẵng của nó bấy lâu nay. Trong lòng không khỏi dấy lên một thứ cảm xúc không tên. Đã từ rất lâu rồi nó muốn mang đến cho tình yêu này một cái kết, nhưng mà nó không có cách nào làm được. Có lẽ do trái tim nó mềm yếu quá, không đủ mạnh mẽ để buông tay. Đã nhiều lần trong giấc mơ của mình, nó luôn mơ thấy những nỗi đau khắc hằn trong tim nó. Nó vẫn thế. Vẫn khóc lóc vật vã ngay cả trong giấc mơ của mình. Nó cũng chẳng hiểu rồi cái cuộc sống này sẽ đưa nó về đâu. Nó đã quyết tâm bước chân đến miền đất xa lạ này để có cơ hội chấm dứt tất cả những thứ thuộc về quá khứ. Nó cũng đã thử qua vài lần nhưng mà dường như tình thương trong nó còn quá lớn. Nó không đủ nhẫn tâm để cắt đứt một cách dứt khoát. Nó đã sống trong cái tâm trạng hối hận như thế không biết bao nhiêu lần rồi. Nó muốn lắm một sự tàn nhẫn để có thể buông tay .....
Gặp lại anh ở đây, nó cũng không nghĩ là sẽ có một cái kết nào đó, nhưng mà nó vẫn cảm thấy cái mối duyên ấy dường như đã được định sẵn rồi. Tự nhiên nói chuyện với anh lại trở thành một thói quen đối với nó. Từ khi gặp lại anh nó cảm thấy cuộc sống của mình giường như không còn quá cô đơn và tẻ nhạt nữa. Hàng ngày vẫn là những cuộc gọi thoại, những lần hẹn hò đi chơi. Ở bên cạnh anh nó thấy lòng mình bình yên lắm. Nó có thể cười một cách thoải mái, vô tư. Một nụ cười không mang chút lo âu về tương lai trước mắt. Đôi khi nó thầm nghĩ, cuộc sống cứ như thế này có phải là tốt biết mấy không.
Anh cũng tinh ý, nên chẳng bao giờ nhắc chuyện tình yêu của nó. Ở bên cạnh anh nó cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, nó chỉ cứ ra sức mà hưởng thụ cái cảm giác thoải mái và bình yên mà anh mang lại. Vẫn là những câu nói yêu thương và đầy ẩn ý mỗi khi nó khuyên anh thay đổi một thói quen mà nó cho là không tốt cho anh. Anh lúc nào cũng chỉ lặp đi lặp lại:
- Chờ khi nào em là người yêu anh thì anh sẽ thay đổi.
Nó không nói gì, chỉ mỉm cười. Trong lòng nó nghĩ chắc có lẽ chẳng có ngày đó đâu anh ạ. Trái tim nó đã hết chỗ cho tình yêu mất rồi. Nó chỉ muốn sống một cuộc sống như thế này thôi. Nó vẫn biết rằng như vậy là đã ích kỷ, là bất công với cả anh và với cả "người yêu nó." Nhưng mà biết làm sao, khi nó đã tự nhủ sẽ sống cho chính bản thân mình. Nhiều lúc nó cũng muốn ôm lấy anh và gật đầu cái rụp. Nhưng nó lại sợ. Sợ sự gò bó và mất tự do. Nó với anh bây giờ chẳng phải là vẫn rất tốt hay sao? Nó thích như vậy. Một mối quan hệ không rõ ràng. Còn anh lúc nào cũng ân cần với nó như vậy. Anh bảo anh tôn trọng quyết định của nó cho nên anh cũng không bao giờ thúc ép nó phải trả lời anh.
Nó và anh cứ bên nhau như vậy, Người ngoài nhìn vào thì thấy đây là một cặp đôi hoàn hảo. Nhưng nó biết, nếu nó cứ thế này thì sẽ lại giống như trước đây, anh sẽ tìm thấy tình yêu mới cho riêng anh, còn nó sẽ đứng đó nhìn anh hạnh phúc. Nhưng nó nghĩ, nó sẽ chẳng sao cả. Anh và nó cũng sẽ vẫn như những người bạn thân thiết giống như trước đây đã từng. Đó chính là định mệnh của anh và nó.