(Truyenhaymoingay) Có những tình cảm chỉ xuất phát từ một con tim, nhưng nó cũng đủ đẹp và đủ bao la để che chở cho ba con người...
***
Tháng 9
Lá vàng và những cơn gió nhè nhẹ.
Trang đi lang thang qua từng con phố Hà Nội. Sáng sớm nên đường vẫn còn thưa người và không khí trong lành lúc mặt trời chưa mọc quả là khiến con người ta thích thú.
6 giờ sáng !
Lẽ ra lúc này đây, Trang phải đang ở bến xe bus để bắt xe đi học. Nhưng hôm nay Trang thấy hơi bất thường, nên quyết định đi bộ. Suốt dọc đường, Trang chỉ nghỉ về tin nhắn tối qua của cậu.
"Bạn ấy đồng ý rồi, chị ơi!"
Đọc lại dòng tin nhắn ấy, có gì đó cay cay nơi sống mũi.
Trang và cậu quen nhau trên một nhóm học tập trên Facebook. Hồi ấy cậu đang ôn thi Đại Học, còn Trang đã là sinh viên năm hai. Còn bây giờ đây. Hai con người đó, một tân sinh viên năm nhất, và một sinh viên năm ba của cùng một trường Đại Học.
Cũng chưa một lần gặp mặt.
Tất cả chỉ là những tin nhắn vu vơ lúc 22giờ khi cậu tắt máy tính chuẩn bị ngủ và khi cậu tỉnh dậy vào 7 giờ sáng hôm sau. Nhưng Trang lại nhớ nhung, cái sự đúng giờ đến ngốc nghếch của cậu. Cậu bảo "Chị năm ba rồi mà chưa có người yêu, chị không sợ ế sao?" Câu hỏi ngờ nghệch làm con tim Trang đập nhanh hơn. "Chị sợ ế chứ, sợ lắm, nhưng nếu yêu chị chỉ yêu một người thôi, đó là..." Chỉ dám nghỉ trong đầu. Trang chưa từng nói ra tình cảm của mình. Nó quá vu vơ, vì ai lại đi thích một người nhỏ tuổi hơn mình, chưa từng gặp mặt, và nhất là...đã có người yêu...
6 giờ 45 phút! Trường Đại Học Kinh tế Quốc dân.
Trang đến lớp sớm, ngồi một mình một giảng đường vắng người. Tác phong của sinh viên bây giờ thật tệ. 7 giờ vào lớp nhưng có khi lúc ấy họ mới đi tới cổng trường, hoặc còn đang trên đường, hoặc còn đang ngủ. Luôn là như vậy.
Bỏ điện thoại ra nghịch, màn hình vừa sáng lên, một nụ cười ngây ngô hiện ra. Trang để hình cậu làm nền, như vậy, mỗi ngày người Trang nhìn thấy đầu tiên là cậu, cuối cùng cũng là cậu.
Như vậy có phải là yêu không? Trang tự hỏi mình, nhớ nhung, mong mỏi và đau khổ? Trang vò tóc, mái tóc đã bao lần chịu cực hình mỗi lần Trang thấy căng thẳng.
7 giờ sáng!
Sao chẳng có ai thế này, Trang bắt đầu hoang mang. Buổi trước dậy muộn thế là bùng học luôn, không ngờ hôm nay lại ra cơ sự này... Vội nhắn tin hỏi nhỏ bạn. Thì ra hôm nay cô bận nên được nghỉ. Lớp trưởng đã gửi thông báo vào mail lớp từ tối qua rồi. Nhưng...vì chuyện gì đó mà ai đó đã không nhớ phải check mail trước khi đi ngủ... Gom lại sách vở. Trang bỏ lại giảng đường trống, chậm chạp bước xuống từng bậc, từng bậc cầu thang. Một, hai, ba, bốn... Lạ thật. Hai năm đi học mà phải đến năm thứ ba Trang mới nhận ra mình không hề biết cầu nhịp cầu thang của giảng đường có bao nhiêu bậc.
Bảy, tám... Bất ngờ điện thoại rung. Là tin nhắn của cậu. " Chị dậy đi học chưa thế, chị không được bỏ bữa sáng đâu đấy ". Vẫn là cậu, 7 giờ mỗi sáng...
Vội trả lời tin nhắn với những từ dễ thương nhất có thể. Và thế là cô sinh viên năm ba lại quên mất rằng mình đang đếm bạc cầu thang. Nụ cười đầu tiên của ngày mới, Trang dành cho cậu.
...
22 giờ 10 phút!
"Chị, mai mình gặp nhau nhé"
Trang bị giật mình vì tin nhắn ấy. Ngày mai ư? Ngày mai, bao chờ đợi, nhớ nhung, tất cả sẽ được trút xuống vào ngày mai. Trang thở thật nhẹ, như thể sợ rằng nếu thở mạnh thì cậu ở bên kia có thế biết được mình đang bất thường. " Ừ mai gặp nhé". "Chị làm sao thế L". Cái icon nhăn mặt của cậu. Nó làm Trang thấy mình bất lực. "Chị không sao, em ngủ đi, có quen thức khuya đâu, chị buồn ngủ rồi". Giục cậu đi ngủ và nói rằng mình buồn ngủ, nhưng Trang không thể ngủ nổi vì Trang biết, cậu và người ấy, có lẽ đang nhắn tin...
Mãi 3 giờ Trang mới ngủ được, Trang nhớ cậu, Trang hồi hộp vì ngày mai được gặp cậu...
Mặc dù không phải học tiết một, nhưng Trang vẫn tỉnh dậy lúc 6 giờ, cảm giác bất an còn hơn đi thi hết học phần. Sửa soạn thật kĩ càng. Nhìn cô gái sắp 20 tuổi trong gương, không son phấn, da ngăm và đôi mắt ướt. "Liệu em có thích một người nhạt nhòa như thế ?"
Hẹn nhau 8 giờ ở cổng trường, nhưng Trang đến từ 7 giờ. Con tim mách bảo cô phải đến sớm, không thể để cậu phải chờ lâu, chí ít cũng phải ra dáng một sinh viên năm ba chứ. 7 giờ 15 phút, 7 giờ 30 phút... 7h 35 phút. Trang không ngờ cái sự chờ đợi lại tốn nhiều năng lượng đến thế.
Đúng 8 giờ, điện thoại đổ chuông.
"Chị đến chưa, em đang ở cổng trường rồi này" ."Ơ....". Lại giật mình, đang ngồi trên cầu đi bộ, Trang đứng bật dậy. Dưới cổng trường là một cậu sinh viên, dáng người cao ráo, mặt mũi sáng sủa với cặp kính trắng." Chị...chị đang trên cầu...chị xuống đây..."
Cái nhìn đầu tiên, nụ cười đầu tiên... Nhớ nhung, chờ đợi... Trang biết chúng là gì rồi...
Giữ đúng lời hứa, cậu chở Trang trên chiếc xe đạp đi lòng vòng qua các con phố mà cậu cũng chỉ vừa kịp nhớ tên vài ngày trước. Nhưng cậu hơn đứt Trang khoản này, vì phải mất cả một năm Trang mới bắt đầu quen đường và đi học không bị lạc nữa... Lá vàng, nắng, gió... Trang đưa tay đón lá rơi xuống bên đường. Ước gì khoảnh khắc ấy là mãi mãi...
10 giờ 30 phút! Trở về kí túc xá. Cả hai vào canteen uống nước, nghỉ ngơi. Những nụ cười giòn tan, những câu đùa ngờ nghệch... "Chị phải làm thế nào đây".
Trở về phòng trọ với những suy ghĩ chồng chất. Có nên nói ra tình cảm ấy với cậu, cho cậu biết, rằng Trang thích cậu từ rất lâu rồi, dù chỉ là những tin nhắn hay những mẩu chat ngắn ngủi... Nhưng Trang quyết định im lặng, bởi vì Trang biết, nếu nói ra chỉ làm mọi chuyện thêm tồi tệ. Cậu có người yêu rồi mà.
Đêm đó Trang đã suy nghĩ rất nhiều, về cậu và chính bản thân Trang... Ngày mai là thứ 7, Trang sẽ về quê, ở nhà lúc nào cũng vui nhất. Cười thật nhẹ. "Nụ cười này dành cho chị, không phải cho em đâu nhé". Rồi chìm vào giấc ngủ.
Trang sẽ giữ tình cảm này cho riêng mình, để mỗi đêm Trang lại lôi những tin nhắn từ lâu ra đọc rồi cười, lặng lẽ vào trang cá nhân của cậu xem ảnh cho đỡ nhớ, cập nhật xem hôm nay cậu làm gì, có vui không...
Nhớ nhung thì ra cũng tốn nhiều năng lượng lắm, đâu phải chỉ có chờ đợi.
Một ngày, rồi một tuần... Trang dần thôi suy nghĩ về cậu. Trang cũng muốn cậu được vui. Vì thế Trang tìm niềm vui cho riêng mình, bài vở, gia sư... Trang để sự mệt mỏi của một ngày cuốn cậu đi vào giấc ngủ sâu...
Có lẽ giờ cậu đang rất vui, chắc thế rồi...
"Em phải luôn vui nhé, không được để icon nhăn mặt nữa, nó làm chị thấy mình bất lực lắm"...
Rồi chị cũng sẽ tìm thấy một nửa của mình thôi, hãy trân trọng những gì em đang có nhé, "người yêu bé" của chị.
Chị nhớ em!
p/s: Dạo này những tin nhắn đã thưa đi, em không còn quan tâm nhiều đến chị như trước nữa. Nhưng không sao cả, chị vẫn vui, vì chị biết em đang vui. Thế nhé chàng trai sắp 18 tuổi :)