Hóa ra duyên số giữa người với người lại mong manh đến thế. Duyên mỏng chẳng trách tình không sâu phải không anh? Duyên cho ta được gặp gỡ nhưng số phận dễ dàng cắt đứt duyên phận để rồi cả đời chúng ta không có cơ hội gặp lại đối phương. Từng gặp gỡ từng bên cạnh nhưng lại ngắn ngủi đến đau lòng…
Thành phố này đang mưa anh à, mỗi lần trời mưa em lại có cảm tưởng như ông trời đang khóc thương cho chuyện tình mình vậy. Buồn cười quá phải không, em vốn không thích mưa,mưa buồn, mưa cô đơn lắm. Chiều mưa hôm nay cũng thế, em lại nhức nhối những hoài niệm khi xưa, chuyện tình mình gắn liền với mưa anh nhỉ, Anh từng cõng em dưới trời mưa Hà Nội một ngày hè anh có còn nhớ không?
Từ khi chia tay anh hình như em có thói quen hỏi vô nghĩa, hỏi những câu hỏi mà biết rõ câu trả lời là ” không “. Em cứ tự mình hỏi rồi tự mình trả lời, tự độc thoại như thế rồi cũng thành thói quen. Em biết có hỏi anh, anh cũng chỉ im lặng,tin nhắn gửi đã xem nhưng không trả lời.
Gặp gỡ nhau anh nói do chúng ta có duyên, chia tay nhau anh đổ cho số. Hóa ra duyên số giữa người với người lại mong manh đến thế. Duyên mỏng chẳng trách tình không sâu phải không anh? Duyên cho ta được gặp gỡ nhưng số phận dễ dàng cắt đứt duyên phận để rồi cả đời chúng ta không có cơ hội gặp lại đối phương. Từng gặp gỡ từng bên cạnh nhưng lại ngắn ngủi đến đau lòng.
Thiếu vắng một người như em cuộc sống của anh hẳn vẫn vậy vẫn ồn ào tấp nập vẫn náo nhiệt như cũ, còn em, em vẫn sống nhưng lại để mình chìm đắm hoài trong hồi ức xưa.
Anh nhớ không anh!
Mười tám gặp gỡ anh cho em biết thế nào là nhớ là yêu.
Hai mươi chia ly anh cho em biết thế nào là đau là khổ.
Mười tám mưa rơi trong nụ cười hạnh phúc.
Hai mươi mưa rơi như lệ chảy từ trong tim.
Mưa ngoài kia vẫn cứ đang rơi, càng ngày càng nặng hạt, nhớ anh lại bật khóc, em khóc nhưng em biết phải tự lau, vì chẳng còn anh nhẹ nhàng ôm em nói ” Đừng khóc”.
Mưa rơi, lòng em nhớ nhưng không thể gặp.
Một mình em ở lại ôm nỗi lòng xót xa.
Mưa à xin mưa đừng rơi nữa, trái tim em lại thổn thức mãi k nguôi.
Tác giả: Hahuyenmy