(Truyenhaymoingay) Chưa bao giờ em từng nghĩ màu hoa bằng lăng lại có ý nghĩa với em như vậy, quên anh, yêu anh, chia tay anh đều gắn với những bông bằng lăng .
***
Những ngày đầu của năm nhất đại học em còn vô tư nhí nhảnh vô cùng, nhìn cuộc đời bằng con mắt đầy mơ mộng. Em thích đi dạo thành phố vào mỗi buổi chiều cùng với đứa bạn thân, đi qua những con phố, đắm mình giữa màu tím bất tận của những khóm bằng lăng. Giây phút ấy em cảm nhận bằng lăng thật đẹp, màu tím ấy thật khiến lòng người nôn nao, vui một niềm vui thanh thản. Những ngày tháng đó qua đi với em đầy nhẹ nhàng như một khúc nhạc dạo đầu hoàn hảo cho một bản nhạc buồn sắp bắt đầu .
Và rồi cái ngày định mệnh mà tất cả các cô gái đều mong chờ cũng đến với em - ngày em gặp anh. hôm đó bầu trời như thế nào nhỉ, thật khó để nhớ tất cả nhưng có một điều em chắc chắn, đó là ngày những bông hoa bằng lăng đã bung cánh, sắc tím đã ngập tràn khắp nơi. Ánh mắt đầu tiên anh nhìn em cũng ngập tràn một màu tím dịu dàng, thanh khiết vô cùng. Những buổi hẹn hò nắm tay anh bước đi dưới con đường ngập hoa bằng lăng, lòng em đã hạnh phúc biết bao nhiêu, giờ đây màu tím với em trở thành màu của tình yêu, màu của hạnh phúc lứa đôi. Em đã cùng anh đi qua không biết bao nhiêu mùa hoa bằng lăng, dù sắc hoa có thay đổi, có nhạt dần hay tàn lụi thì em vẫn luôn nghĩ tình yêu này sẽ không bao giờ phôi phai.
Nhưng em thật không thể ngờ ngày anh nói lời chia tay lại là ngày mà mùa hoa bằng lăng đang độ đẹp nhất. Giờ đây khi nhìn sắc tím ấy trong lòng em chỉ dấy lên một nỗi buồn da diết, không tả hết được. Sao màu hoa lúc này lại buồn đến thế, lại khiến em cô đơn đến thế này. Chia tay anh rồi em tập cho mình lặng yên hơn trong suy nghĩ, sống chậm hơn, nhìn mọi thứ khác hơn, không chỉ thấy tất cả đều là màu hồng như lúc xưa nữa, lúc này em mới có dịp nhìn những khóm bằng lăng tàn phai, nhìn bằng lăng nở đã buồn nhưng khi nhìn hoa tàn nỗi buồn này lại tăng thêm gấp bội, chắc cũng chẳng có ai một lần dừng lại để biết được hoa khi tàn buồn và khổ đau như thế nào. Tự nhiên em cảm thấy tình yêu này của mình sao giống những bông bằng lăng đến lạ lùng. Em ngồi đây nhìn những cánh hoa cuối cùng rơi rớt, trái xanh được để lại và rồi nó cũng sẽ khô đi và rụng xuống để kết thúc một mùa hoa trong thầm lặng. Những bông hoa khi nở mang nhiều niềm vui và hi vọng bao nhiêu thì khi hoa tàn phai lại phải mang nỗi đau nhiều như vậy. Tình yêu của em trao anh cũng nhiều hy vọng khi bắt đầu nhưng em lại phải gánh chịu quá nhiều đau khổ khi tình yêu này kết thúc.
Mùa hoa đến rồi cũng đi, tình yêu có lúc mặn nồng nhưng rồi sẽ đến ngày phai nhạt dần, điều mà em có thể làm được đó là sống trọn từng giây, từng phút trong hạnh phúc - trong mùa hoa nở đẹp nhất để không phải hối tiếc và khổ đau khi tình yêu mất đi - mùa hoa tàn phai.
Bằng lăng trải qua nhiều mùa hoa như vậy, vẫn trung thành với một màu tím thủy chung, nhưng với em màu tím ấy nhiều cung bậc và cảm xúc quá. Đó là màu tím bình yên vô tư khi em chưa yêu anh, màu tím hạnh phúc trong tình yêu, màu tím của đau khổ, của chia ly khi tinh yêu tan vỡ và biến mất, cuối cùng là màu tím của sự bình lặng và suy tư khi anh đã đi rất xa để lại trong em quá nhiều kỷ niệm đep.
Nhưng em sẽ không bao giờ hối tiếc vì tình yêu với anh, em sẽ cố gắng sống mạnh mẽ hơn dù rằng bước qua đau thương em học được cách cứng cỏi nhưng trong thâm tâm em mệt mỏi đến nhường nào!
Thương.